Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469: Bên Trong Hoàng Cung Có Trộm

Chương 469: Bên trong Hoàng cung có trộm

Buổi tối, Lưu Doanh thiết yến, chiêu đãi công thần xuất chinh lần này.

Thế nhưng công thần thật sự là quá nhiều, nếu như muốn mở tiệc chiêu đãi tất cả mọi người, vậy điện Tuyên Thất cũng không đủ dùng, cho nên cũng chỉ có thể mở tiệc chiêu đãi các tướng quân.

Lưu Doanh ngồi ở thượng vị, vốn hắn muốn Lưu Trường ngồi lên vị trí này, thế nhưng y lại trực tiếp đặt hắn ở thượng vị.

Nhìn thấy sắc mặt đen nhánh của Lưu Trường, Lưu Doanh vội vàng mở miệng nói: "Trường đệ à, a mẫu mặc dù không nói thẳng mặt, nhưng trong lòng ngài vẫn luôn khen không dứt miệng đối với đệ. A mẫu rất tự hào với đệ đấy..."

"Đệ cũng không phải vì chuyện này."

Lưu Doanh chợt hỏi: "Thế thì vì chuyện gì?"

"Trong Hoàng cung xuất hiện trộm rồi!"

"Đệ lôi kéo Xu cùng Khanh làm xong việc đi ra, kiếm của đệ đã không còn!"

"Hả?? Thanh kiếm kia đệ để ở đâu?"

"Treo ở trên vách tường tiền điện!" Lưu Trường nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng để đệ bắt được tên trộm kia, nếu không, đệ nhất định sẽ treo hắn trên tường của đệ! Đã sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người dám trộm đồ của đệ, trộm đồ trộm đến trên người ông tổ ngành trộm, đệ tuyệt đối không buông tha!"

Lưu Doanh nói: "Điện Hậu Đức của đệ không phải có thị vệ trông coi sao?"

Lưu Trường đáp: "Đệ đã lệnh cho đám người hầu và thị vệ đi lấy rượu thịt... Vốn tưởng rằng không ai dám trêu chọc đệ, ai mà ngờ."

Lưu Doanh cau mày, nghiêm túc nói: "Trường đệ! Đệ yên tâm đi, trẫm lập tức phái người đi điều tra chuyện này! Đây tất nhiên là do nội tặc gây ra, tuyệt đối không thể buông tha!"

Hai huynh đệ nói chuyện, đại thần tới dự tiệc cũng càng ngày càng nhiều, bởi vì chỉ là yến hội, bởi vậy mọi người đều ăn mặc tương đối mộc mạc, đương nhiên ngoại trừ một vị đại vương cực kỳ phô trương nào đó, vị đại vương này từ trước đến nay không biết hai chữ mộc mạc này viết như thế nào. Các đại thần dần dần chạy tới, đồng loạt bái kiến Lưu Doanh và Lưu Trường.

"Bệ hạ!!"

Trương Bất Nghi kích động bái kiến Lưu Trường, Lưu Trường cũng vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới.

Trương Bất Nghi rất là cảm động, không ngờ Đại vương lại lễ ngộ như thế.

Lưu Trường đẩy Trương Bất Nghi đứng trước mặt ra, đưa tay bắt lấy Lưu hầu.

"Trọng phụ !!!."

Lúc Trương Lương đến Trường An, cũng đã đoán được sẽ có một ngày như vậy, cho nên khi Lưu Trường gắt gao nắm lấy tay ông, lau nước mắt bắt đầu kể khổ, Trương Lương chỉ bình tĩnh nói: "Đại vương... Nếu ngài không buông tay, cánh tay này của lão hủ sẽ bị phế rồi."

"Ồ! Đều do quả nhân quá phấn khích!"

"Nào, Trọng phụ, mời ngồi!"

Lưu Trường lôi kéo Trương Lương cứng rắn để lão ngồi ở bên cạnh mình, Trương Lương muốn nói lại thôi.

"Đúng rồi, trẫm nghe nói ngài thu cái thằng nhãi ranh An con ta làm đệ tử, cái thằng kia vốn không hiểu lễ nghĩa, cho nên nếu có chỗ đắc tội, mong ngài thứ lỗi!"

Trương Lương nói: "Đại vương... An là một đứa trẻ hiểu chuyện."

"Không biết ngày thường Lưu hầu dạy nó cái gì vậy?"

"Chẳng qua chỉ là dạy nó đọc chút sách mà thôi."

Lưu Trường bất đắc dĩ, y đã sớm biết là như vậy, "Lưu hầu à... Đọc sách nhiều cũng không quá tốt, ngài cũng phải dạy nó một chút mưu lược mới tốt."

Trương Lương ngạc nhiên nói: "Ồ? Nếu đại vương đã nói như vậy, ngày mai thần sẽ không dạy nó "Binh pháp Thái công" nữa..."

"Đúng vậy, không nên... Ngài nói cái gì?" Nụ cười trên mặt Lưu Trường lập tức ngưng đọng.

"Binh... binh pháp Thái công?"

Trương Lương nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, "Lúc trước nhận sách cũng đã qua nhiều năm rồi, hai đứa con trai kia của thần bất thành khí, không thể hiểu sâu ý nghĩ, thần đương nhiên phải tìm người thừa kế thích hợp để truyền xuống chứ..."

Lưu Trường ngơ ngác một chút, mới nghiêm túc nói: "Trọng phụ à, thu một đệ tử cũng là thu, thu hai đệ tử cũng là thu, không bằng dứt khoát giao binh pháp kia cho trẫm đi!"

Trương Lương sớm biết Đường vương không biết xấu hổ, nhưng cũng không ngờ y lại có thể không biết xấu hổ đến mức như thế, ông kinh ngạc nói: "Đây không phải là làm rối loạn bối phận cha con sao?"

Lưu Trường nói: "Chuyện này dễ làm, ngài cứ trục xuất An ra khỏi sư môn là được."

Nó là con ruột của ngươi thật sao???

Ngay cả Trương Lương giờ phút này cũng không nói nên lời.

Đúng lúc này, Hàn Tín cách đó không xa lại bỗng nhiên thầm nói: "Trường à... Binh pháp của ta không bằng sách của Thái công sao?"

Lưu Trường sợ hãi, vội vàng quay đầu lại, cười ha hả nói: "Sư phụ nói gì vậy, chuyện học binh pháp, đương nhiên là càng nhiều càng tốt đấy."

Hàn Tín nói: "Ngươi không cần học nữa, dù sao ngươi có học cái gì cuối cùng đều dùng một bộ của Hạng Vũ kia..."

Ngay khi mấy người tán gẫu, Thái hậu đã mang theo các Hoàng tử đi vào nơi này, mọi người đứng dậy bái kiến.

Tường cực kỳ vui vẻ chạy đến trước mặt a phụ cùng trọng phụ, bên hông nó treo một thanh trường kiếm rủ xuống tận mặt đất, nhìn qua cực kỳ dở dở ương ương.

"Cha! Trọng phụ!"

"Các ngài xem, thế nào? Trông có đẹp không?"

Vẻ mặt Lưu Tường tràn đầy đắc ý, nhưng lại hoàn toàn không chú ý tới, ánh mắt sát khí đằng đằng của a phụ cùng trọng phụ.

…..

"Nhị ca, được rồi! Được rồi!"

Lưu Trường vội vàng ngăn cản trước mặt Lưu Doanh, lôi kéo hắn.

"Con cái còn nhỏ, có chuyện gì cứ chờ tiễn quần thần đi rồi nói sau!"

Lưu Doanh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đứa con trai bất thành khí kia, mắng: "Cút tới cung Cam Tuyền cho ta! Đợi ta xử lý ngươi!"

Lưu Tường trốn sau lưng Hoàng hậu Tào, rất là ấm ức kêu lên: "Đây là quà trọng phụ tặng, tại sao a phụ muốn đánh con vậy?"

Lưu Trường đen mặt, "Ta tặng cho ngươi khi nào?"

"Không phải trọng phụ đã nói cho An, để cho cháu tự lấy sao?"

Lưu Trường quay đầu lại, chậm rãi nhìn về phía An ngồi bên cạnh Lữ hậu.

An nhu thuận nhìn y, lắc đầu, "Tuyệt không có việc này."

Lưu Trường làm sao có thể tin tưởng, lập tức giận tím mặt, tiến lên muốn đánh nó, lần này lại là Lưu Doanh vội vàng ngăn cản y, "Trường đệ! Được rồi! Được rồi! Con cái còn nhỏ!"

Lưu Trường giận dữ nói: "Hai người các ngươi cút đến điện Hậu Đức cho ta!"

Thái hậu liếc mắt nhìn Lưu Trường một cái, "Chẳng qua chỉ là đùa giỡn giữa mấy đứa nhỏ mà thôi, cần gì phải như thế?"

Lưu Trường nói: "Mẫu thân! Sao ngài có thể chiều chuộng chúng nó như vậy! Cả hai chúng nó dám hùn vốn tới trộm thanh kiếm của con!"

Lữ hậu cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Chẳng qua chỉ là mượn chơi vài ngày, còn tốt hơn so với người nào đó cướp bóc cả ở trong Hoàng cung."

Cũng may quần thần đã xuất hiện, Lữ hậu cũng không tiện để cho con trai mình mất mặt, bà phất phất tay, liền bảo cận vệ mang theo hai đứa cháu của mình đi tới điện Hậu Đức.

Nhìn một màn này, đám quần thần lại không khỏi nở nụ cười.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment