Vương Bưu Khải lại tìm được Loan Bố, thấp giọng thở hổn hển nói: "Loan công à, Đại vương muốn tìm Phương sĩ luyện đan bất lão, chỉ có ngài mới có thể khuyên can được!"
"Hả???." Nụ cười trên mặt Loan Bố dần dần ngưng đọng.
"Đại vương! Không thể!!" Loan Bố túm lấy tay Lưu Trường, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Hắn sớm biết Đại vương nhà mình là hôn quân, nhưng dù sao cũng không nghĩ tới, Đại vương nhà mình có thể hôn quân đến tình trạng này, lúc này mới lập quan đã chuẩn bị luyện đan, vậy kế tiếp có phải còn muốn phái người ra biển tìm Tiên sơn hay không?
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của Loan Bố, Lưu Trường bất đắc dĩ lắc đầu, "Bọn họ không tin ta thì cũng thôi đi, sao ngươi cũng không tin chứ? Ta không hề muốn để cho bọn họ luyện đan, ta chuẩn bị để cho bọn họ đi Thượng Phương, lúc trước không phải là Thượng Phương đang vội vàng muốn tăng lên uy lực của thuốc súng sao? Những người này là những người giỏi làm thí nghiệm!"
"Đại vương muốn cho bọn họ luyện thuốc nổ??" Loan Bố hồ nghi nhìn Lưu Trường, lúc trước y thông qua thuốc súng đi nổ mỏ, thuốc súng dần dần phổ biến ở các nơi, đều là công cụ để khai quặng, chẳng qua uy lực của nó thật sự quá nhỏ, hoàn toàn không cách nào vận dụng ở các lĩnh vực khác, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Lưu Trường kêu lên: "Đường vương ta là ai? Có bao giờ nói dối? Khanh có thể yên tâm!"
"Đại vương ngài càng nói như vậy, thần lại càng không thể tin được a..."
"Tóm lại, Đại vương không được bị đám Phương sĩ này lừa gạt, bọn họ có biết Tiên đan gì đâu, đều là gạt người mà thôi. Đại vương không thể vì vậy mà khiến đất nước lầm than..."
Loan Bố liên tục lải nhãi, Lưu Trường lại không thèm để ý, "Ta biết! Ta biết!"
Lưu Trường trở về điện Hậu Đức còn chưa bao lâu, đã có thị vệ tìm được y, bảo y lập tức đi tới cung Trường Nhạc.
"Trường!! Ai bảo ngươi triệu tập Phương sĩ đến luyện đan?!" Thái hậu vung gậy gỗ trong tay, nhìn chằm chằm Lưu Trường trước mặt, phẫn nộ đến cực điểm.
"Cái tên Loan Bố này, sao lại bắt đầu học theo Quý Bố rồi?" Lưu Trường mắng.
Lữ hậu tức giận nói: "Thằng nhãi ranh! Ta để cho ngươi đọc sách sử, ngươi lại chuyên tâm vào những thứ này đúng không?"
"Không... A mẫu à, con thật sự muốn bọn họ luyện thuốc súng... Không phải luyện đan" Lưu Trường giải thích, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng kêu lên: "A mẫu! Ngài không thể phái người đi giết Công Tôn Thần! Gã này con còn muốn trọng dụng!"
Lữ hậu có chút chần chừ, "Thật sự không phải luyện đan?"
"Ài! Sao mọi người lại không tin con thế! Con luyện đan dược để làm gì, Quả nhân lúc này mới lập quan a, cho dù luyện đan cũng phải đợi đến sáu mươi chứ!"
Lữ hậu như có điều suy nghĩ, gọi cận vệ tới, phân phó vài câu.
"Trường... Thân là đế vương, không thể nghiện những thứ này... Lúc a phụ ngươi bệnh nặng, thậm chí cũng không muốn chữa trị, càng không có ý trường sinh... Đây là sở trường duy nhất của a phụ ngươi, ngươi phải noi theo!"
"Ha ha ha, A mẫu muốn nói a phụ không có sở trường gì, chính là không sợ chết sao?"
Lữ hậu trừng mắt nhìn Lưu Trường một cái, "Không được nói a phụ ngươi như thế!
"Đây không phải là a mẫu nói sao..."
"Ta có thể nói, nhưng ngươi thì không được."
"Từ khi nào a mẫu bắt đầu trở nên yêu a phụ như vậy?"
Lữ hậu không trả lời câu hỏi này, ngược lại còn hỏi: "Ngươi có biết vì sao Trương Lương lại đến không?"
"Có người mời lão tới đây."
Lữ hậu hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy là ai?"
"Trần Bình!" Lưu Trường chém đinh chặt sắt nói.
Thái hậu híp mắt, không vui nói: "Ngươi hùng tâm bừng bừng, muốn làm nhiều việc, quần thần đều sợ ngươi sẽ hủy đi Đại Hán..."
"Bọn họ nói thối lắm! Cả đám đều già rồi, không chịu tiến thủ, liền muốn kéo chân con!"
Thái hậu lắc đầu, "Bọn họ lo lắng cũng đều có đạo lý... Tính tình ngươi quá gấp gáp, chỉ vì cái trước mắt, thích việc lớn hám công to, cực kỳ hiếu chiến, nếu không có người kéo lấy ngươi, Đại Hán nói không chừng thật đúng là sẽ diệt vong trong tay ngươi."
Lưu Trường vẻ mặt không phục, nhưng cũng không phản bác. Y hỏi: "Trương Lương là do bọn họ tìm tới kéo chân con sao?"
"Không phải, là bảo vệ quần thần. Nếu như hắn không đến, tên xá nhân kia của ngươi sẽ thật sự đi chết cùng quần thần... Trường à, không thể chỉ dựa vào thủ đoạn cường ngạnh để trấn áp đại thần trong triều này... Ngươi hiểu chưa?"
Lưu Trường cực kỳ phức tạp nhìn mẫu thân mình, "A mẫu, người khác con không dễ nói, nhưng so với ngài, thủ đoạn của con vẫn tương đối ôn hòa đấy chứ?"
"Ngươi không giống như ta... Ta không nhận được sự ủng hộ thực sự của quần thần, nhưng ngươi lại có thể ... Trong triều cần có người đẩy ngươi tiến lên, cũng cần có người kéo ngươi lại... Ngươi không cần ra tay với quần thần nữa, người muốn động thủ, Trần Bình cùng Trương Lương đã tiễn đi... Các đại thần lưu lại đều là người ngươi có thể dùng."
Lưu Trường đáp: "Trần Bình và Trương Lương động tay?? Bọn họ cũng bắt đầu làm ra bộ dạng ban rượu này?? Trần Bình còn chưa tính, lão vốn là người ác, nhưng Lưu hầu... a, con tưởng lão không phải là một người như a mẫu sao... Khụ khụ, a mẫu, ngài tiếp tục đi."
Thái hậu cố nén lửa giận trong lòng, "Quản thúc xá nhân của ngươi cho thật tốt, không nên vội vàng thay thế những đại thần hiện giờ."
"Nếu Trương Lương ra ngoài chỉ vì con trai, vậy thì không thể để cho hắn trở về nữa, để cho hắn an tâm dạy An ở Trường An đi..."
"Đúng rồi, con đang muốn hỏi chuyện này, sao An có thể bái Lưu hầu làm sư phụ chứ?"
Lữ hậu nghe được những lời này, nhìn chằm chằm Lưu Trường hồi lâu, hỏi: "Đây là Lưu hầu tự mình thỉnh cầu, ngươi cảm thấy là nguyên nhân gì đây?"
"Chẳng lẽ là đại công đức của Quả nhân đả động được ngài ấy?"
Lữ hậu thở dài nói: "A, quần thần đại khái là sợ lại xuất hiện một hôn quân."
Lưu Trường lập tức hiểu được, y gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng, có hôn quân như a phụ, quần thần đương nhiên là không muốn nhìn thấy người thứ hai!"
Lữ hậu nói: "Là hôn quân thứ ba."
"Không đến mức đó đâu, a mẫu à, đại ca mặc dù có chút háo sắc, có chút ngu ngốc, cũng có chút yếu đuối, không có mưu lược gì, lại còn học vẹt... Nhưng huynh ấy vẫn là một Hoàng đế tốt, không thể tính là hôn quân."
Lữ hậu cười nói: "A, là ta nói sai, sợ sẽ xuất hiện vị hôn quân thứ tư."
Nói xong chuyện của Trương Lương, Thái hậu lại nói đến Hàn Tín.
"Ngươi tín nhiệm Hàn Tín quá mức... Mặc dù hắn là lão sư của ngươi, nhưng ngươi không thể không đề phòng, ngươi bổ nhiệm hắn làm Thái úy, ta cũng không quan tâm, nhưng không phải lúc nào cũng để cho hắn đi ra ngoài... Bảo hắn không nên một mình thống soái đại quân, nếu hắn muốn mưu phản, ngươi ngăn không được hắn."
"Ồ... A mẫu ngài yên tâm đi, tuy đánh trận con không qua được lão, nhưng luận mưu phản, Trương Bất Nghi hoàn toàn có thể vượt xa lão..."
"Lần này hắn đánh thắng trận, ngươi có thể phong hắn làm hầu lần nữa, cũng không cần phong ở nơi khác, liền phong ở Trường An, làm Trường An hầu đi."
"Trường An hầu?? Còn vị a phụ họ Lư của ngài ấy thì sao?"
"Vậy thì tùy tiện tìm một nơi ở phụ cận Trường An... Không nên quá xa."
"Con biết rồi."
Lữ hậu sẽ không tin bất cứ kẻ nào, trải qua nhiều năm làm cho bà dưỡng thành tính cách đa nghi, ngay cả Trương Lương dạy Lưu An, bà cũng sẽ phái người đi nghe lén, sau đó cảnh cáo Trương Lương, ngươi đang dạy cái gì, bên ta cũng biết rõ ràng, cho nên không được nói lung tung.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com