Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 475 - Chương 475: Chắc Chắn Phải Là Người Thứ Hai

Chương 475: Chắc chắn phải là người thứ hai

Lưu Trường ngồi ở phía sau Lữ hậu, rất là không được tự nhiên nắm bả vai bà.

Về phần tại sao lại không được tự nhiên... là bởi vì y quá cao.

Ở trước mặt Lưu Trường, Lữ hậu già yếu thật sự trở nên giống như đứa nhỏ, tương phản thật sự là quá rõ ràng.

"Đừng bấm nữa... Tới dùng cơm." Lữ hậu nói

"Vâng." Lưu Trường nhu thuận ngồi trước mặt Lữ hậu, không kịp chờ đợi muốn cầm dao đi cắt, Lữ hậu lại cầm lấy dao, thuần thục chia thịt làm mấy khối, đặt ở trên bàn trước mặt Lưu Trường.

"A mẫu... để con tự làm được rồi...".

Lữ hậu nói: "Ngươi sẽ cắt vào tay."

"Con cắt đầu người cũng chưa từng cắt vào tay..." Lưu Trường thấp giọng lẩm bẩm, bất mãn cầm khối thịt mà a mẫu cắt xong ăn, vừa ăn vừa nhỏ tiếng lầm bầm.

"Bao lâu rồi đại tỷ ngươi chưa tới?"

Lưu Trưởng sửng sốt, vội vàng cười nói: "Nghe nói Giả Nghị có con, chắc là đi giúp bọn họ bồng cháu ngoại rồi."

Lữ hậu cũng không nói gì, vẻ mặt tang thương, quay đầu lại nhìn cửa sổ.

"A mẫu à... Thằng nhãi ranh Lộc kia vậy mà còn lập quân công, ngài không biết chứ? Gã này cũng gặp may, lúc vận chuyển lương thực lại gặp phải một Cốt Đô hầu binh bại chạy trốn chết, thế nhưng hắn không thích hợp tiếp tục ở trên chiến trường... Con đã hạ lệnh cho hắn trở về..."

"Ngài còn nhớ rõ Tiêu Diên kia không? Chính là con thứ của nhà Tiêu tướng, Vương tướng vậy mà đề bạt hắn làm Tấn Dương lệnh... Vương tướng rất thích hắn, nói hắn làm việc bổn phận, cần cù chăm chỉ..."

Trong điện chỉ có một đôi mẹ con, mẫu thân đang yên lặng nghe con trai mình không ngừng lải nhải kể lại giai thoại, chỉ yên lặng cắt vài miếng thịt, đặt ở trước mặt con mình.

Lưu Trường đợi đến tối mới rời đi, khi y trở lại điện Hậu Đức, Tào Xu cùng Phàn Khanh sớm đã chờ y.

Lưu Trường đột nhiên bị gọi đi, lại đi lâu như vậy, để cho các nàng đều có chút lo lắng.

Phàn Khanh nhịn không được hỏi: "Phu quân, Thái hậu nói gì vậy? Sao chàng lại ở đó lâu như thế?"

“À, không có gì, chính là nói a phụ không có sở trường gì..."

"A??"

"Không sao, thằng nhãi ranh An đâu rồi?"

"Đã đi phủ Lưu hầu."

Lưu Trường khẽ gật đầu, bỗng nhiên y loáng thoáng nghe được cái gì đấy, cau mày, cẩn thận nghe kỹ hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: "Có thanh âm gì vậy? Sao lại giống như a phụ hát vang??"

Tào Xu và Phàn Khanh chăm chú nghe một lát, Tào Xu bất đắc dĩ nói: "Nghe nói là Tường trộm xe ngựa của bệ hạ lái ra khỏi Hoàng cung... Đại khái là bệ hạ đang giáo huấn nó..."

"Ha ha ha !"

"Thằng nhãi ranh này có tiền đồ!"

"Về sau ngược lại có thể ra ngoài chinh chiến cùng ta, làm đại tướng quân!"

Nghe Lưu Trường nói, Tào Xu sửng sốt, nhíu mày.

"Tháng bảy năm này, Thương có tội, Thiên tử cũng quản, giảm đi thực ấp, điều Thương làm vương tướng nước Lương."

Sau khi thăng chức, Tư Mã Hỉ ghi lại khoảnh khắc này.

Hắn cau mày, tay cầm bút run rẩy hồi lâu, tên thuộc lại ở một bên không khỏi hỏi: "Chuyện của… Đại vương, cần phải ghi chép?"

Sắc mặt Tư Mã Hỉ càng ngày càng đen, từ sau khi làm quan sử, hắn đã bắt đầu rụng tóc. Mỗi khi Đường vương làm một chuyện hoang đường, người khổ cực nhất chính là Tư Mã Hỉ, hắn không biết mình có nên ghi chép hay không, cũng không biết mình nên ghi chép như thế nào, phần lịch sử do mình ghi chép này, thật sự có thể mang đi cho hậu nhân xem sao?

Tư Mã Hỉ ngược lại không sợ Đại vương trách tội, chỉ là... chuyện này viết ra khiến hắn mất mặt a!

Hắn cũng chỉ có thể dựa theo chiến thuật quanh co để ghi chép, ví dụ như Trương Thương, hắn trầm tư hồi lâu, lại cầm bút viết: "Thê thiếp của Thương có đến mấy trăm, người đã mang thai không còn may mắn!"

Viết xong đoạn này, Tư Mã Hỉ mới mới hài lòng gật đầu, đại khái là được rồi chứ?

Trong triều đình gần đây đã xảy ra hai chuyện lớn, chuyện đầu tiên chính là Công Tôn Thần và các Phương sĩ bỗng nhiên được Đại vương triệu kiến, quần thần đều cho rằng đây là do Đại vương chuẩn bị luyện đan cầu tiên, toàn lực ngăn cản, mà một chuyện lớn khác chính là Trương Thương bị bãi miễn, nguyên nhân bị bãi miễn vẫn là do vấn đề về đời tư, trực tiếp bị ném tới nước Lương.

Ý nghĩ của Tư Mã Hỉ đối với người này cũng rất phức tạp, năng lực của người này thật sự không tệ, có thể nói là một đời hiền tướng, nhưng làm việc thật đúng là rất quá mức, dưới tình huống một người phong hầu tám người thiếp, vậy mà nạp mấy trăm thê thiếp, còn thường thích chơi một chút trò chơi không bình thường, thanh danh bại hoại, làm con cái của mình hoàn toàn mất mặt.

Nếu không phải vì tài năng và công tích của ông, nếu không phải bởi vì lão sư của ông ta, Tư Mã Hỉ thật sự muốn mắng ông ta một trận bên trong ghi chép.

Gần đây công việc của Tư Mã Hỉ tương đối bận rộn, bởi vì trong nước thực thi không ít chính sách, Đường vương lại đánh một trận lớn, trận này đánh xuống, hắn lại cần ghi chép lại có thêm vài người, chẳng qua hắn cũng không ghi chép một cách kỹ càng tình hình chiến đấu lúc này, Đại vương mở miệng chính là giết hơn mười vạn Hung Nô, đây hiển nhiên là chuyện không thể tin được, ngay cả khi vị Loan Bố kia nói đại vương giết mấy ngàn người, Tư Mã Hỉ vẫn không tin.

Trong những xá nhân của Lưu Trường, người Tư Mã Hỉ tín nhiệm duy nhất cũng chỉ có Quý Bố, Quý Bố là người trung thực nhất, sẽ không nói dối, về phần những người khác mà nói... cũng không khác gì Đường vương cả.

Ngay lúc Tư Mã Hỉ đang bận rộn, lại có thị vệ tới, mời hắn tới điện Hậu Đức.

Lưu Trường giờ phút này đang còn phàn nàn với Lưu Doanh.

"Dưới trướng Quả nhân không có một người đáng tin cậy, việc này nếu Quả nhân không trách phạt, chắc chắn không thể phục chúng!"

Lưu Doanh cũng lắc đầu, cảm khái nói: "Trương tướng là bị nữ sắc làm đui mù a!"

"Huynh đừng nên nói loại lời này nữa... A phụ cũng không khoa trương như huynh, cung Vị Ương cũng sắp không đủ ở... Huynh nhìn chính mình đi, đánh một đứa nhỏ cũng mệt thở hồng hộc, huynh chỉ sợ ngay cả Chu tướng cũng đánh không lại!"

"Hiền thần như Chu tướng... Trẫm đánh ngài ấy làm cái gì..." Lưu Doanh vội vàng chuyển đề tài, hỏi: "Kế tiếp đệ muốn dùng ai thay thế Trương tướng vậy?"

Lưu Trường đáp: "Ở bên đệ ngược lại có hai nhân tuyển, huynh trưởng tham khảo một chút giúp đệ a... Người đầu tiên là Trương Bất Nghi..."

"Người thứ hai! Chắc chắn phải là người thứ hai!" Lưu Doanh vội vàng kêu lên.

"Đệ còn chưa nói xong mà!"

Lưu Doanh lắc đầu, "Trương Bất Nghi làm Ngự sử đại phu, đã khiến cho triều đình gà chó không yên, nếu như làm quốc tướng, vậy còn đến mức nào? Dùng hắn đảm nhiệm chức quốc tướng, vẫn nên mài giũa mười năm nữa đã."

"Người thứ hai chính là Triệu Bình, Triệu công."

Lưu Doanh sửng sốt, "Vì sao không phải Loan Bố?"

Nhóm xá nhân của Lưu Trường lúc trước, hiện giờ đang phát huy tác dụng trọng yếu ở các nơi, Trương Bất Nghi đảm nhiệm chức Ngự sử, Triệu Bình quản lý nội sử ở nước Đường, Quý Bố là quốc tướng nước Tề, Triều Thác nhậm chức vị trọng yếu ở Thiếu Phủ, Giả Nghị làm quận thừa, mỗi người đều là thân ở vị trí quan trọng, duy chỉ có Loan Bố, ngay cả chức vị ở nước Đường lúc trước cũng đã bị lột mất rồi.

Lưu Trường vung tay lên, "Loan Bố đệ có trọng dụng khác..."

Hai người đang tán gẫu, Tư Mã Hỉ liền đi vào, bái kiến hai người.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment