Lưu Trường nhìn thấy hắn, lập tức trở nên cực kỳ nhiệt tình, kéo tay, bảo hắn ngồi ở một bên, cười ha hả nói: "Tư Mã công đại tài, triều thần có nhiều lời khen ngợi đối với khanh, nước Đường trước mắt còn thiếu một vị quốc tướng, trẫm cảm thấy khanh rất thích hợp."
Lưu Trường bỗng nhiên nhiệt tình cũng không làm cho Tư Mã Hỉ cảm thấy vui mừng, ngược lại còn sinh lòng cảnh giác.
"Đại vương, thần sẽ không cho ngài xem... Trừ phi Đại vương giết thần trước."
Lưu Trường không vui, nói: "Quả nhân chưa từng nói muốn đi xem?"
"Chỉ hy vọng khanh có thể ghi chép thành thật a, lần này ra ngoài tác chiến, chắc hẳn Loan Bố đã nói cho khanh biết sự thật rồi chứ?"
Tư Mã Hỉ đáp: "Đã báo rồi... Thần hoàn toàn ghi chép theo lời của Loan quân."
"Vậy thì tốt rồi!" Lưu Trường cực kỳ vui mừng, lại thấp giọng nói với Tư Mã Hỉ: "Còn có một chuyện nữa... chuyện của Trương tướng..."
Tư Mã Hỉ nói: "Xin Đại vương yên tâm đi, thần biết nên ghi chép như thế nào."
"Vậy là tốt rồi."
"Cũng không phải Quả nhân cố ý che chở, chỉ là a... dù sao đây cũng là sử sách để cho hậu thế xem, vẫn cần phải... cẩn thận."
Hóa ra ngài còn biết một điểm này?
Chuyện tra tấn quan sử, Lưu Trường tuyệt đối là hảo thủ, cũng không hề thua kém so với Cao Hoàng đế.
Tư Mã Hỉ lại nói: "Đại vương... còn một chuyện nữa."
Lưu Trường hỏi: "Chuyện gì?"
"Cái gọi là Phương sĩ, chẳng qua chỉ là một hạng người lừa đảo mà thôi, xin ngài không nên bị bọn họ mê hoặc..."
Lưu Trường tức giận, lập tức biến sắc, phẫn nộ nói: "Quả nhân chỉ muốn cho bọn họ đi Thượng Phương, cũng không phải là luyện Tiên đan, là có chỗ cần dùng! Ngươi không được ghi chép lung tung! Nếu dám ghi Quả nhân luyện đan cầu tiên, Quả nhân nhất định sẽ chém đầu ngươi, cho ngươi làm bạn cùng Khoái Triệt!"
Tư Mã Hỉ cũng quen với việc bị Lưu Trường đe dọa, trong tất cả quan lại, có lẽ hắn là người bị y đe dọa nhiều nhất.
Hắn chỉ nhiều lần khuyên Lưu Trường không nên bị Phương sĩ lừa gạt, lập tức liền cáo lui.
Lưu Trường đã giải thích rất nhiều lần, nhưng quần thần đều không quá tin tưởng y, đều cho rằng y muốn luyện đan cầu tiên, dù sao cách làm này mới phù hợp với hạng người hôn quân như Lưu Trường.
Sau khi tiễn nhị ca đi, Lưu Trường liền gọi Chu Xương và Trần Bình vào trong điện Hậu Đức.
Trước chiến tranh phải làm rất nhiều việc, sau chiến tranh càng không thể ngơi tay, lần này chiếm được Hà Tây, đương nhiên phải thành lập quận huyện, Hà Tây còn khổng lồ hơn cả Hà Nam, Hà Nam lúc trước thành lập Sóc Phương cùng Cửu Nguyên, mà Hà Tây, hiện giờ xem ra có thể thành lập ít nhất bốn quận, bốn quận này đều phải bố trí quan lại, di chuyển dân chúng, đây đều là chuyện rất phiền toái.
Ngoại trừ Hà Tây ra, Lưu Trường còn chuẩn bị xây thêm mấy thành trì bên ngoài Cửu Nguyên Nhạn Môn, vươn phòng tuyến ra xa hơn.
"Chu tướng à... Hà Tây chính là bảo địa, nơi này nhất định phải kinh doanh thật tốt... Tuyệt đối không thể bỏ hoang được..."
Chu Xương cau mày, "Đại vương, thần biết Hà Tây là bảo địa, chẳng qua tình huống bây giờ khác biệt đấy."
"Nơi đó có nhiều người Hồ, phong tục ngôn ngữ khác với Trung Nguyên, điều này lại khác với Sóc Phương Cửu Nguyên, Sóc Phương Cửu Nguyên từng là vùng đất của của nước Tần, Đại Tần di chuyển dân chúng ở chỗ này, mà ở trước nước Tần, nước Triệu cũng từng muốn kinh doanh, đã có cơ sở của bọn họ, cho nên Đại Hán mới có thể nhanh chóng xây dựng thành trì trước kia, phái quan lại đến trị vì."
"Nhưng Hà Tây thì khác a, cho dù là nước Tần cũng chưa từng có trị vì được vùng đất Hà Tây kia, cho nên Đại Hán muốn thu nạp chỗ này làm quận, phải xây dựng thành trì có quy mô lớn, di chuyển dân chúng, nhưng Đại Hán hiện giờ làm sao có thể tiêu hao được đây? Huống hồ quan lại của chúng ta không còn nhiều... Đại vương à... Các đại thần đi theo Cao Hoàng đế lúc trước cũng đã như ngọn nến đung đưa trong gió rồi."
Trong lời nói của Chu Xương xen lẫn một tia cảm khái.
Thời gian Lưu Trường vừa mới lên ngôi Đường vương, Đại Hán không thiếu quan lại, tùy tiện đi một quận nào đó, quan lại từ trên xuống dưới gần như đều là hầu, công thần nhiều, chức quan ít, nội quyển tương đối nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức quận úy, quận thừa có thể đều là Triệt Hầu có thực ấp, tài nguyên của quan lại tương đối phong phú, mỗi người đều là ngoan nhân đánh giặc, có bản lĩnh từ loạn thế giết ra.
Ngẫm lại các quốc tướng nước chư hầu khi đó, liền biết nội quyển nghiêm trọng đến mức nào, đám ngoan nhân như Chu Xương, Tào Tham, Trương Thương, Phó Khoan đều đi làm quốc tướng ở các nơi, vẫn là khi bọn họ đang ở đỉnh cao nhất, đây là nội quyển rộng lớn cỡ nào a.
Nhưng bây giờ thì khác, theo các lão thần dần dần qua đời, rất nhiều vị trí đều đã xuất hiện chỗ trống.
Những người ở độ tuổi như Trần Bình, Quán Anh, Chu Bột, Chu Xương còn phải tiếp tục bận rộn vì quốc sự, bọn họ cũng không còn trẻ nữa... Nhưng không ai có thể tiếp nhận được trọng trách trong tay bọn họ.
Nhìn thấy biểu tình có chút cô đơn của Chu Xương, Lưu Trường cười hỏi: "Ý của Chu tướng là, đất đai mà Tần vương chưa từng chiếm được, đều đã bị Quả nhân chiếm trọn?"
Cảm xúc của Chu Xương đã bị Lưu Trường cắt đứt, ta nói nhiều như vậy, trọng điểm là cái này sao?? Ta nói khó mà quản lý được, ngươi liền hiểu ra nước Tần không chiếm được Hà Tây đúng không??
"Đại vương, vua Tần tàn khốc bạo ngược, tại sao phải so sánh với hắn?"
Lưu Trường nói: "Hắn lấy được nhiều đất nhất, vậy không so sánh với hắn thì có thể so sánh với ai? So với Nghiêu Thuấn à? Đó không phải là khi dễ Nghiêu Thuấn người ta sao... Đất đai của bọn họ nói không chừng còn không lớn bằng nước Đường đấy!"
Chu Xương giận tím mặt, lập tức bắt đầu thuyết giáo, nói đến một số hiền vương không phải vì cương thổ mà là bởi vì phẩm đức, toàn những lời khiến cho người ta khó hiểu, sau đó lại mắng Lưu Trường, mắng loại bạo quân Kiệt Trụ như y, tội nhân như vua Tần cũng không sánh bằng.
Lưu Trường chỉ cười to, nói:
"Chu tướng cần gì phải tức giận như vậy?"
"Thần muốn cáo lão hồi hương!"
"Khanh muốn đi? Vậy còn Hà Tây thì sao? Để cho Trương Bất Nghi đến phụ trách được không?"
Chu Xương cố nén tức giận, hít sâu một hơi, "Thần đến làm."
Lưu Trường vẫn rất thích lão già quật cường này, trình độ đầu sắt của lão già này thấp hơn một chút so với Vương Lăng, dù sao Vương Lăng gặp được Lưu Trường cũng sẽ không nói muốn từ quan, hắn lúc cực kỳ tức giận là muốn lên tay, ngẫm lại đây chính là người ngoan độc mà ngay cả Thái hậu cũng dám mắng, Chu Xương thì mềm mỏng hơn hắn một chút, nhưng cũng coi như là một đại thần cương trực công chính.
Lưu Trường lôi kéo lão già bướng bỉnh này, "Trọng phụ à... Trẫm sẽ nghĩ biện pháp giải quyết những chuyện này, khanh không cần lo lắng, vấn đề quan lại sẽ nhanh chóng không còn quấy nhiễu được chúng ta nữa!"
"Đại vương đây là bán hết tước vị lại chuẩn bị đến bán quan sao?"
Lưu Trường giật mình hỏi: "Làm sao khanh biết?"
Nhìn thấy Chu Xương lại chuẩn bị mắng chửi, y lại cười giữ chặt ông, "Nói đùa mà thôi, khanh đã tuổi rồi, sao còn nóng nảy như vậy? Quả nhân chuẩn bị giáo hóa thiên hạ a... Khanh chắc cũng biết chuyện lúc trước Quả nhân mời Phù Khâu công tìm sách cho ta chứ?"
"Đại vương, chỉ là một ít sách, không thay đổi được quá nhiều vấn đề."
Lưu Trường nói: "Không, khanh không rõ rồi, đại thần tâm phúc của trẫm là Trần Đào dưới sự đề tỉnh của Quả nhân, làm ra một vật có thể khắc ra sách vở... Hiện giờ bọn họ đang in các loại sách, Quả nhân đã quyết định thành lập quán sách khắp thiên hạ, phát triển loại kỹ thuật này, để cho người trong thiên hạ đều có thể sao chép sách, để sách vở có thể trải rộng khắp Đại Hán...
Đúng rồi, Quả nhân muốn đưa tất cả tàng thư trong Thiên Lộc các ra, phân phát đến thiên hạ..."
Chu Xương kinh hãi, "Đại vương... làm thế... cũng có chút không ổn, nếu như người có dụng tâm khác..."
Lưu Trường nói: "Chu tướng à... Muốn làm người ác, cho dù không đọc sách thì cũng có thể làm được, cũng không thể bởi vì sợ xuất hiện một hai kẻ ác, liền ngăn chặn cả mấy vạn người thiện chứ? Nếu như xuất hiện kẻ ác, vậy Quả nhân đi chém là được, cần gì phải giấu giếm đây? Thiên hạ càng có nhiều người đọc sách, Đại Hán lại càng có nhân tài có thể dùng... không phải ngay cả Khổng Tử đều nói rằng hữu giáo vô loài sao?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com