Nghe được lời của Lưu Trường, Chu Xương có chút xúc động, nghiêm túc đánh giá Lưu Trường, quét qua y từ trên xuống dưới.
Một ánh mắt này của ông khiến Lưu Trường có chút không được tự nhiên.
"Chu tướng đang làm gì vậy?"
Chu Xương đáp: "Không nghĩ tới Đại vương còn có thể nói ra những lời này, còn có thể nghĩ đến việc làm một chuyện như vậy... Thần còn tưởng rằng Đại vương sẽ lấy sách của mọi người, lại bán cho bọn họ với giá cao..."
Lưu Trường sửng sốt, vỗ đùi một cái, "Đúng vậy! Trẫm có thể bán nó!"
Nghe được những lời này, Chu Xương lại lập tức khí xông lên đầu, "Không phải Đại vương vừa mới nói muốn để cho tất cả mọi người trong thiên hạ được đọc sách sao?!"
Lưu Trường nói: "Chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn, Quả nhân tự có ý tưởng!"
"Đại vương à!! Không thể coi trọng tiền mà làm hỏng đại sự quốc gia!"
"Khanh cứ yên tâm, trẫm biết." Lưu Trường lại hỏi: "Chu tướng à, khanh lại đưa ra thêm mấy chính sách đi, lần này lương thực cũng đã gần sạch bóng rồi..."
Gương mặt Chu Xương đen lại, không nói một lời.
"Thế nhưng những nhân tài này cũng không phải có thể bồi dưỡng ra ngay lập tức... Chủ yếu vẫn nên để cho bọn họ đọc sách nhiều hơn, cũng phải thiết lập quốc học ra càng nhiều nơi... Trẫm nghĩ rằng, không chỉ quốc học, nếu có thể thiết lập huyện học, hương học, làm vỡ lòng cho các đứa trẻ, vậy thì sẽ càng tốt hơn... Chỉ là hiện tại không có quá nhiều người đọc sách như vậy có thể dùng... Cho nên vẫn phải chờ một chút."
"Loại chuyện giáo hóa này thật sự là đại sự trong nước... Hiện tại vẫn do quốc tướng và Phụng Thường quản lý, nhưng lại có chút không ổn... Quả nhân dự định thành lập một bộ chuyên biệt, chuyên môn phụ trách chuyện này, Chu tướng cảm thấy thế nào?"
Chu Xương nói: "Có thể."
Lưu Trường gãi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ Trương tướng không có ở đây, chuyện trong nước vẫn phải làm phiền khanh nhiều hơn, trẫm đã hạ lệnh, rất nhanh sẽ có người đến tương trợ..."
"Vâng!"
Lúc Chu Xương rời đi, chỉ có thể nói là vui buồn lẫn lộn, chính sách mà Đại vương nói hôm nay thật sự không tệ, nhưng Đại vương cũng thật sự không đáng tin cậy, cho dù chính sách tốt hơn nữa ở trong tay y cũng có thể biến thành chính trị khắc nghiệt a.
Sau khi ông rời đi, Trần Bình lúc này mới mở miệng nói: "Đại vương không nên giáng chức Trương tướng."
"Rất nhiều quốc sự cũng không thể không có hắn lo liệu."
"Công Tôn Thần kia cũng không phải là hạng người lương thiện gì... Nếu là người thiện lương, vậy cũng sẽ không triệu kiến Trương tướng, càng sẽ không để cho thê tử của mình đến hầu rượu... Ngược lại thần còn cảm thấy, hắn chính là cố ý, vì muốn bức Trương tướng đi."
Lưu Trường lắc đầu, "Bất kể như thế nào thì chuyện này cũng không thể dễ dàng tha thứ... Nếu Quả nhân bỏ qua cho hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự hại mạng của bản thân mình bởi vì loại chuyện này..."
Thấy Lưu Trường nói như vậy, Trần Bình liền không khuyên bảo nữa, "Đã như thế, Đại vương vẫn nên sớm sắp xếp nhân tuyển vị trí quốc tướng, bằng không chỉ riêng chuyện ban thưởng cho tướng sĩ có công, cũng không biết phải kéo dài bao lâu."
Lưu Trường nhìn lão, "Trọng phụ à, làm sao hôm nay ngươi lại để ý đến chuyện quốc tướng như vậy?"
"Chẳng lẽ Trọng phụ có ý với vị trí quốc tướng?"
Trần Bình híp mắt, "Thần cũng không có ý niệm này, thế nhưng thần có thể tiến cử một người cho Đại vương, người này thích hợp nhất đảm nhiệm chức quốc tướng."
"Ai?"
"Lưu hầu."
Lưu Trường lập tức nở nụ cười, Trần Bình cũng quá cẩn thận, đây là nhìn không quen Lưu hầu thời gian qua thanh nhàn, muốn đẩy ông ta ra chứ sao.
Y tò mò hỏi: "Lưu hầu am hiểu mưu lược, cũng có thể làm quốc tướng sao?"
"Lúc trước Vũ Dương hầu cũng có thể làm quốc tướng, vì sao hắn lại không được?"
Lưu Trường giật mình nói: "Điều này cũng đúng a..."
"Thế nhưng Lưu hầu chưa chắc đã vui lòng đáp ứng."
"Thân là thần tử của Đại vương, sao còn có lý do không muốn?"
Khi Lưu Trường thoát khỏi những chuyện vặt vãnh này, đi tới phủ Thượng Phương, Thượng Phương lệnh Trần Đào đang bận tối mắt tối mũi, vị Sở Mặc từng bị Lưu Trường bắt tới đây, hiện giờ đã trở thành trọng thần của Đại Hán, là người đạt được tước vị cao nhất trong Mặc gia, thậm chí mơ hồ có xu hướng trở thành cự tử mới của gia tộc này. Thấy Lưu Trường đến, hắn cười ha hả đi tới bái kiến, biểu hiện cực kỳ tôn kính.
- Giải thích từ "cự tử" nghĩa là người làm quan to, chức lớn. Hết giải thích.
Lưu Trường nói: "Đào à... chuyện in ấn như thế nào rồi?"
Trần Đào đáp: "Đã bắt đầu in, cho dù nhân số vẫn có chút không đủ... Thần đang triệu tập rất nhiều nhân sự."
"Ừm... không tệ, lúc ngươi tiến hành in ấn, lại chọn ra mấy quyển sách có danh khí lớn, sử dụng loại giấy tốt nhất in ra... Phải làm cho nó chênh lệch rõ ràng với những quyển sách khác, đồng thời cũng không nên in quá nhiều..."
"Đại vương đang chuẩn bị giữ lại để tự mình đọc?"
"Không, Quả nhân chuẩn bị bày ra bán!"
"Ừm???."
Lưu Trường nói: "Tần vương thu thập sách trong thiên hạ, rất nhiều sách bên trong Thiên Lộc các là thứ mà ở bên ngoài hoàn toàn không thể tìm được... Còn những người bên ngoài kia a, cũng cực kỳ mong muốn có được những cuốn sách này, vậy nên làm ra hai bản, một bản đặt ở thư quán, để cho dân chúng bình thường đọc, một bản làm đẹp đẽ một chút, đến lúc đó bán cho gia tộc quyền thế giàu có các nơi!
Trần Đào trái lại cũng không thèm để ý loại hành vi này, hắn rất dứt khoát đáp ứng.
Lưu Trường nói: "Còn có... vài ngày nữa, Quả nhân sẽ bắt... mời mấy vị Phương sĩ tới đây, lúc trước không phải ngươi nói muốn tăng lên uy lực của thuốc súng gì đó sao? Vậy để cho nhóm Phương sĩ kia làm giúp ngươi!"
Trần Đào khó hiểu hỏi: "Nhưng Phương sĩ có thể có tác dụng gì?"
"Bọn họ ngày thường luyện đan, cho nên vẫn có chút bản lĩnh ở phương diện này... Nhớ kỹ, cũng không thể để cho bọn họ chạy... Ngươi biết nên làm như thế nào chứ?" Lưu Trường thấp giọng hỏi, Trần Đào nhếch miệng nở nụ cười, vỗ ngực, "Xin Đại vương cứ yên tâm! Chỉ cần Đại vương đưa bọn họ tới đây, thần tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chạy thoát! Bắt bọn họ phải ngoan ngoãn dốc sức cho ngài!"
Hai ngươi quân thần cùng nhau nở nụ cười, Trần Đào đã từng là nạn nhân, hiện giờ rốt cục cũng trở thành đồng lõa của Lưu Trường.
Lưu Trường nói: "Được rồi, in ấn càng sớm càng tốt... Đến lúc đó chờ Quả nhân giáo hóa thiên hạ, công lao của ngươi cũng đủ để phong hầu! Nước Đường còn thiếu một quốc tướng, vậy nên ngươi xử lý cho thật tốt, sau này tước vị này không thoát khỏi tay ngươi!"
Trần Đào cung kính đáp: "Đa tạ đại vương!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com