Khi Lưu Trường cảm thấy mỹ mãn trở về, lại phát hiện có khách không mời tới cửa, đang chờ đợi mình.
Vị khách không mời tới cửa kia là đại thần mà y không quá ưa thích, Lưu Kính.
Lưu Trường ngẩng đầu lên, ngồi ở trên vị trí của mình, đưa mắt đánh giá Lưu Kính.
"Lưu hầu bỗng nhiên đến đây, chắc là có chuyện gì quan trọng a?"
"Nghe nói Đại vương muốn thành lập quận ở Hà Tây?"
Lưu Trường nói: "Đúng vậy... Quả nhân dự định thành lập bốn quận ở Hà Tây, sao vậy, ngươi muốn xin một chân quận trưởng sao?"
Lưu Kính lắc đầu, nói: "Đại vương... Muốn trị được Hà Tây cũng không dễ dàng, việc đầu tiên phải làm không phải là sắp xếp quan lại, mà phải làm phong phú hộ tịch."
"Ồ?" Lưu Trường có chút kinh ngạc nhìn ông ta, hỏi: "Chẳng lẽ Lưu công có ý nghĩ gì sao?"
"Đại vương, sao ngài không xây dựng Hoàng lăng ở Hà Tây chứ."
"Ban ân cho gia tộc quyền thế trong thiên hạ mang theo con cháu đi Hà Tây xây dựng Hoàng lăng cho Đại vương... Bệ hạ nhân nghĩa, không chịu nghe theo sách lược của thần... Nhưng Đại vương thánh minh. Tất nhiên sẽ hiểu được duyên cớ trong đó."
"Trọng phụ nói rất hay a!" Lưu Trường cực kỳ vui mừng, vội vàng đứng dậy đỡ Lưu Kính ngồi bên cạnh mình, kéo tay ông ta, "Lúc trước Quả nhân đã muốn xây dựng Hoàng lăng ở núi Kỳ Liên, nhưng quần thần luôn miệng phản đối, đều nói Quả nhân là bạo quân, hiện giờ xem ra bên trong quần thần, chỉ có khanh mới thực sự hiểu Quả nhân a! Trọng phụ thật sự là tri kỷ trẫm!"
Lưu Kính ngây ngốc một lát, thấp giọng nói: "Đại vương... Không ngại có thể giao việc này cho thần làm?"
"Tốt!"
"Xây! Phải xây thật lớn! Dựng nên một Hoàng lăng xa hoa hơn Hoàng lăng của vua Tần!"
"Đại vương !!!."
Quần thần bái trước mặt Lưu Trường, thần sắc cực kỳ sợ hãi.
"Đại vương còn chưa đăng cơ, sao lại bắt đầu xây dựng Hoàng lăng vậy?"
"Huống chi vẫn còn xây dựng ở Hà Tây, nơi này vốn rất xa, làm sao có thể xây dựng xong?"
Khi nghị triều, khi nghe Lưu Trường muốn xây dựng Hoàng lăng ở Hà Tây, quần thần đều ngồi không yên, bản thân việc xây Hoàng lăng không thành vấn đề, nhưng xây dựng ở Hà Tây chính là vấn đề lớn, chỉ riêng vận chuyển vật liệu đã hao phí rất nhiều tiền của, hơn nữa nhìn tư thế của Đại vương, chỉ sợ Hoàng lăng này còn lớn gấp mấy lần của Tần vương, đây không phải là Đại Hán phải xây đến diệt vong sao?
"Đại vương đang muốn tiêu diệt Đại Hán ta sao?"
"Đại vương cực kỳ hiếu chiến! Làm cho quốc khố hầu như không còn lương thực, hiện giờ lại phải vận dụng dân lực, đi xây dựng Hoàng lăng cho mình? Đại vương lạm dụng dân lực như vậy, không băn khoăn Đại Hán tiêu vong ư? Giáo huấn nước Tần diệt vong đang ở ngay trước mắt, Đại vương phải lấy đó mà làm gương, không thể lạm dụng dân lực như thế!"
Lưu Trường nghe được những lời này, lập tức nhìn về phía Lưu Kính ở một bên.
Lưu Kính đứng dậy, nghiêm túc nói: "Không phải là sẽ khởi công ngay lập tức, đây chỉ là chuẩn bị sẵn sàng cho việc xây dựng Hoàng lăng mà thôi, trước tiên xây dựng mấy thành trì, chuẩn bị chút vật tư nhân lực... Chuyện này sẽ do ta phụ trách, chư quân không cần lo lắng.
"Thì ra là gian tặc ngươi!" Chu Xương phẫn nộ nhìn về phía Lưu Kính, mắng: "Ngươi cái thằng này... cái thằng... gian tặc này! Thì ra là do ngươi mê hoặc quân vương!"
Ông lập tức đứng dậy, liền nhào về phía Lưu Kính, cũng may Trương Bất Nghi đúng lúc ngăn trở ông ta, Trương Bất Nghi nghiêm túc răn dạy: "Ở trước mặt bệ hạ, sao có thể vô lễ như thế?!"
"Một thằng giặc! Một thằng giặc!" Chu Xương mắng to, Lưu Kính thì thờ ơ, ông ta bình tĩnh nói: "Đây là chế độ cũ, lúc trước Cao Hoàng đế cũng từng như thế, bây giờ sao không thể?"
Chu Xương lại nói: "Cao Hoàng đế cũng không xây dựng Hoàng lăng ở nơi xa như vậy! Càng không hề lạm dụng dân lực!"
"Bây giờ cũng không hề nha... vì lăng của Thiên tử, đây là may mắn của thiên hạ." Lưu Kính hoàn toàn không thèm để ý đến các đại thần này, nghiêm túc nói: "Ta đã chuẩn bị kỹ càng, lập tức hạ chiếu lệnh, lệnh cho người có đức trong thiên hạ tới Hà Tây, xây dựng thành trì, chuẩn bị xây dựng Hoàng lăng cho Đại vương...Để cho bọn họ đến canh giữ Hoàng lăng, đây là ban ân lớn nhất."
Lưu Kính vừa nói những lời này, mọi người liền biết, ông ta lại muốn giết heo.
Không biết vì sao, Lưu Kính luôn gây khó dễ cùng những đại tộc kia, như đi vào chỗ chết chỉnh đốn những quý tộc cũ và những cường hào mới, nói là ban ân, kỳ thật chính là xét nhà, chuyển bọn họ đi đến bên cạnh Hoàng lăng, để cho bọn họ định cư ở chỗ này, khiến cho bọn họ hoàn toàn mất đi lực khống chế, tài lực ở địa phương, nói như thế nào đây, Lưu Kính đại khái là một đại thần khiến hào tộc khắp thiên hạ thống hận nhất.
Trong mắt mọi người, Lưu Kính thiếu đại đức, hoàn toàn không cho cường hào bản xứ một chút đường sống, cách một đoạn thời gian sẽ dời một nhóm cường hào đi, nói là ban ân. Cường hào bản xứ xuất hiện một nhóm sẽ bị thu hoạch một nhóm, chuyện này làm cho hào cường ở giai đoạn đầu Tây Hán sống vô cùng bi thảm... Cho đến khi một vị Hoàng đế không muốn tiết lộ tên không thích hoạn quan trong thiên hạ bãi bỏ chế độ này, cường hào ở bản xứ mới dần dần được yên thân phát triển, sau đó dần dần biến thành bộ dáng quỷ thời Đông Hán kia.
"Lưu Kính! Tên tiểu nhân nhà ngươi, lúc trước chiến tranh với bên ngoài, ngươi nhiệt liệt phản đối, đề nghị cầu hòa, bảo vệ Mạo Đốn như người trong nhà mình, sao bây giờ lại hà khắc với dân chúng Đại Hán như vậy?!"
"Ha ha... hà khắc? Đó là ban ân... Chỉ có ban ân như vậy, dân chúng mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."
Quần thần sôi trào, đua nhau phản đối.
Lưu Trường híp mắt, y đã ý thức được không đúng, năm xưa khi a phụ muốn thực hiện chính sách này, những người bọn họ đều rất ủng hộ, thậm chí giúp đỡ đè ép hào tộc, thế nhưng sao đến bây giờ bọn họ lại không đồng ý vậy?
Rất đơn giản... Bởi vì bọn họ bây giờ chính là hào tộc.
Lúc trước dòng dõi, thân thích, thậm chí là người hầu của các công thần khai quốc đều có thế lực cường đại ở địa phương, đám anh hùng đi theo Cao Hoàng đế muốn dẹp yên gian ác trong thiên hạ năm xưa đang dần dần đi về phía gian ác.
Lưu Trường cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Bình, "Trần hầu cảm thấy thế nào?"
Trần Bình tuyệt đối không nghĩ tới, dưới tình huống có Lưu Kính cõng nồi, Đại vương còn có thể đẩy mình ra, thế nhưng ông cũng có thể hiểu được ý của Đại vương, quần thần vốn không sợ Lưu Kính.
Quả nhiên khi Lưu Trường hỏi Trần Bình, quần thần liền lập tức an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía ông ta.
Trần Bình híp mắt, nghiêm túc nói: "Nếu Đại vương xây dựng Hoàng lăng ngay bây giờ, trong triều không có tích góp, nhưng nếu Đại vương chỉ chuẩn bị, vì muốn sau này mới xây dựng, vậy thì không có vấn đề gì... Chu tướng à, vùng đất Hà Tây là một khối bảo địa, làm Hoàng lăng ở nơi này không thể tốt hơn, đúng không?"
Chu Xương sửng sốt, còn muốn mắng vài câu, nhưng lại nhớ tới cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ.
"Trần hầu nói có đạo lý a."
"Nếu chỉ là chuẩn bị, vậy cũng không tệ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com