Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 479 - Chương 479: Quả Nhân Không Quen Nghe Nịnh Hót!

Chương 479: Quả nhân không quen nghe nịnh hót!

Được Trần Bình nhắc nhở, làm cho Chu Xương lập tức hiểu được, việc xây Hoàng lăng chỉ là cái cớ, mục đích vẫn là làm phong phú nhân khẩu ở Hà Tây, muốn làm phong phú thêm dân cư địa phương, đương nhiên không thể cưỡng ép di chuyển, hậu quả của việc cưỡng ép di cư là cái gì, nước Tần là một ví dụ bày ra ngay trước mắt.

Chu Xương không có lá gan xây Hoàng lăng, nhưng nếu là lá gan mượn việc xây Hoàng lăng để di chuyển những cường hào giàu có làm phong phú thêm nhân khẩu ở Hà Tây, ông chắc chắn có, hơn nữa còn rất lớn.

Tâm tư Chu Xương hiển nhiên là thấp hơn một bậc so với Trần Bình, sau khi Trần Bình đá nồi cho ông, Chu Xương không hề phòng bị tiếp nhận. Ông ta vội nói:

"Đại vương, chỉ cần không lạm dụng dân lực là được..."

Lưu Kính lúc này mới nói: "Mấy lần ta làm việc, cũng chưa từng lạm dụng dân lực..."

Quần thần trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Xương ngã về phía Lưu Kính, lần nữa mở miệng khuyên can.

Lưu Trường lại nổi giận.

"Tên vua Triệu kia không có bất kỳ công đức nào, văn bất thành võ chẳng thông, tầm thường vô vi, chẳng làm nên trò trống gì, thẹn với a phụ, vẫn còn dám xây lăng cho mình ở Hàm Đan, Quả nhân đại trị thiên hạ, đánh tan Hung Nô, chẳng lẽ còn không thể chuẩn bị Hoàng lăng cho bản thân sao?"

"Lại có người dám khuyên can, cùng gửi đến Hà Tây xây lăng cho trẫm!"

Lưu Trường đưa ra quyết định, quần thần mặc dù không phục, nhưng cũng không dám khuyên can, cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bã rời đi, Lưu Trường chỉ lưu một mình Lưu Kính ở lại.

"Trọng phụ à... Khanh không cần phải để ý đến những người này, chỉ cần làm theo ý tưởng của riêng mình... Danh sách địa phương cũng tùy khanh quyết định... Khanh vốn rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này."

Lưu Kính nói: "Xin Đại vương yên tâm." Lưu Kính lại hỏi: "Đại vương... vậy Hoàng lăng của ngài nên đặt tên là gì đây?"

"Quả nhân đã sớm nghĩ kỹ rồi! Gọi là Bang Lăng!"

Lưu Kính kinh ngạc nhìn Lưu Trường, "Đại vương, phải tị hiềm cho Cao Hoàng đế... Ngài không thể lấy cái tên này."

Lưu Trường tức giận nói: "Thối lắm! Lăng của a phụ có thể gọi là Trường Lăng, sao của ta lại không thể gọi là Bang Lăng ư?"

"Thiên hạ nào có đạo lý bất công như vậy?"

Ngay cả Lưu Kính vốn ăn nói có ý có tứ, giờ phút này nghe được lời nói của Lưu Trường chỉ biết lắc đầu cười khổ, "Đại vương à... Cao Hoàng đế là cha, ngài làm con, làm sao có thể so sánh như vậy được..."

Lưu Trường giật mình nói: "A, vậy gọi là An Lăng."

Lưu Kính rốt cục cũng cười khẽ, "Được, nếu Đại vương đã quyết định, vậy thì gọi là An Lăng."

Lưu Trường đánh giá Lưu Kính ngồi ở một bên, có loại cảm giác nhận thức lại ông một lần nữa, trước kia, Lưu Trường thật sự rất chán ghét lão già này, bởi vì ông ta luôn là người đầu tiên phản đối mình xuất chinh, còn lớn tiếng nói cầu hòa, thật sự làm cho người ta phản cảm, nhưng về sau y có chút thay đổi đối với Lưu Kính, tuy vẫn rất chán ghét, nhưng cho đến bây giờ, y cảm thấy người trước mặt này mặc dù có chút nhát gan sợ chết, nhưng làm người cũng không tệ lắm.

"Ta thấy hôm nay khanh đối mặt với quần thần làm khó dễ, lại không có nửa điểm sợ hãi, vì sao trước kia phải phản đối chuyện ra ngoài tác chiến như vậy?"

Lưu Kính trầm tư một lát, nói: "Đại vương có điều không biết... Thần từng là quân trấn giữ biên cương."

Lưu Trường: "Ừm?"

"Thần là người trấn nhỏ nước Tề, trong nhà nghèo khó, vì cố gắng mưu sinh mà chịu hết khi nhục... Trưởng giả trong tộc họ dạy sách cho thần, nhưng sau đó bởi vì gia đình nghèo khó mà bị người khác đuổi đi..." Lưu Kính nghiêm túc nói về quá khứ, Lưu Trường thì nhu thuận ngồi ở một bên, nghiêm túc nghe ông ta kể lại chuyện xưa của mình.

"Nỗi khổ của binh lính trấn giữ biên cương vốn ít người biết... Mấy lần tác chiến, đồng hương đều chết trận, lúc trở về quê hương thì cha mẹ sớm đã qua đời..."

Lưu Trường nói: "Ta cũng rất hiểu nỗi khổ của sĩ tốt... Nhưng có đôi khi, cuộc chiến nổ ra là điều bắt buộc."

"Vâng... Nhưng đánh giặc cũng phải xem tình huống trong nước... Không có lương thực, không có chiến mã, không có quân giới, chỉ bởi vì lửa giận nhất thời mà phát binh tác chiến, lúc này sẽ khiến tính mạng của bao nhiêu người chôn cùng?"

"Các tướng lĩnh trong triều, rất nhiều người chỉ muốn tước vị... Cho dù đánh đến mức Đại Hán tàn phế, bọn họ cũng sẽ không để ý... Đại vương à, ngài có chỗ không biết... Lúc Cao Hoàng đế còn sống, Đại Hán hoàn toàn không có thực lực tác chiến với Hung Nô... Việc cầu hòa chỉ là hạ sách, bất đắc dĩ mà làm... Nếu không như vậy, dân chúng, sĩ tốt ở biên quan chịu khổ, thiên hạ cũng rơi vào nguy nan."

Lưu Trường vuốt vuốt cằm, "Kỳ thật trẫm biết... Khi trẫm còn rất nhỏ, đã đi theo a mẫu du lịch thiên hạ, trẫm biết thiên hạ khi đó là như thế nào."

Lưu Kính khinh thường nói: "Hào tộc địa phương đa phần đều cướp tài lộc đồng hương mà lập nghiệp, xa hoa lãng phí thành gió, cũng không thèm để ý đến người khác chết hay sống... Sáp nhập đất đai, độc quyền sách vở, xâu xé dân chúng, cấu kết quan lại cùng lừa gạt quân vương, thực sự là một điều tai hại trong thiên hạ!"

Lưu Trường chưa từng chịu khổ làm lệ tốt, cũng chưa từng bị hào tộc khi dễ.

- Giải thích "lệ tốt" là quân trấn giữ nơi biên cương. Hết giải thích.

Nhưng y lại rất hiểu suy nghĩ của Lưu Kính, bởi vì khi y đi nước Tề, từng tận mắt thấy dân chúng bị bốn nhà khi dễ, y trầm tư một lát, nói: "Trọng phụ nói đúng, nhưng nếu ngài biết đạo lý không thể tác chiến chỉ vì hỉ nộ, vậy cũng nên biết đạo lý không thể đưa hỉ nộ vào trong quá trình trị chính... Mong Trọng phụ cẩn thận điều tra, không nên liên lụy đến người vô tội."

"Vâng!" Lưu Kính lập tức nói: "Chỉ là khổ cho Đại vương, bệ hạ bãi bỏ lệnh này, không cho phép thần nhắc tới, hiện giờ Đại vương thực hiện lại một lần nữa, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ càng thêm chỉ trích ngài."

"Huynh trưởng trẫm vốn tâm thiện, huynh ấy luôn đối tốt với bất cứ người nào, không muốn bức bách người khác rời khỏi cố thổ. Trẫm cũng không phải là kẻ ác, nhưng không di chuyển chúng, vậy không biết bao nhiêu người sẽ chết đói vì họ... Nếu như người trong thiên hạ chỉ trích, vậy để cho bọn họ làm như vậy đi!"

"Dù sao cũng không dám chỉ trích trước mặt Quả nhân. Quả nhân vốn đã có cái danh ác này, cũng chẳng sợ gánh vác thêm thứ khác."

"Đại vương là quân vương thánh minh."

Lưu Trường cười lớn nói: "Ha ha ha, Quả nhân không quen nghe nịnh nọt, cũng không cần nói như vậy nữa."

"Thần cũng không phải là nịnh hót. Thần trước đây nhiều lần tấu lên bệ hạ, bệ hạ thậm chí còn khuyên thần đọc sách... Để cho thần không đắm mình trong mối hận thù cũ nữa..." Lưu Kính lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ chua xót, Lưu Trường trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nghiêm túc nói: "Không có gì đáng ngại, cứ làm việc tốt là được!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment