Rốt cục sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lưu Trường có thể nghênh đón một khoảng thời gian nhàn rỗi.
Y lập tức xuất hiện trong phủ Đường vương, quần hiền nghe tin mà đến.
Thế nhưng số lượng quần hiền còn ở Trường An hiện giờ đã không còn nhiều.
"Đại vương à... Nhị ca của thần đã sắp được phong hầu, đại ca thần thì có thể làm tướng quân... Vậy mà chỉ có mỗi thần... chẳng làm nên được trò trống gì." Chu Kiên lắc đầu, vẻ mặt đắng chát.
Lữ Chủng có lòng an ủi: "Ngươi cũng đừng thương tâm... Hai huynh trưởng của ngươi đều phong hầu, chờ a phụ ngươi mất đi, tước vị của ngài ấy không phải là do ngươi kế thừa sao?"
"Ngươi muốn đánh nhau đúng không?!" Chu Kiên đã không còn là đứa trẻ luôn trông chờ a phụ cùng hai ca ca của mình mất đi để bản thân có thể làm Thái úy lúc trước, hắn lôi kéo Lữ Chủng muốn đánh nhau.
"Ài... Tồi tệ nhất là ta mới phải... Các ngươi bây giờ đều làm quan làm tướng... đám người Á Phu cũng đã được phong hầu... Thế mà ta vẫn còn phải ở Thái Học!" Phàn Thị Nhân thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Ai bảo ngươi đi bái Phù Khâu công làm sư phụ... Chúng ta đều vội vàng muốn đi ra khỏi Thái Học, ngươi lại cả ngày đi vỗ mông ngựa Phù Khâu công, tự trách chính mình đi!" Tuyên Mạc Như khinh thường mắng.
Lưu Trường sửng sốt, "Thị Nhân? Khanh bái Phù Khâu công làm sư phụ??"
"Vâng... Phù Khâu công nói muốn truyền thơ cho thần, trừ phi một ngày nào đó lão sư không còn, chỉ sợ thần vẫn phải đi theo bên cạnh ngài ấy học tập..."
"Ha ha ha, nếu Vũ Dương hầu biết con trai của mình chuẩn bị đi làm Đại Nho, ngươi nói ngài lấy có thể đánh chết ngươi hay không?"
Phàn Thị Nhân lắc đầu, "Sẽ không... Cha thần rất hi vọng chúng thần đọc sách."
Lưu Trường nhìn mấy quần hiền bên cạnh, thở dài một tiếng, "Ài... Bên trong Trường An này cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta."
"Đại vương à, ngài muốn phong huynh trưởng chức hầu gì?" Chu Kiên cắt đứt cảm khái của Lưu Trường, tò mò hỏi.
"Phong Kê hầu cho Á Phu, phong Dương hầu cho Lộc, phong Phiên Xa hầu cho Táo, Phong..." Quán A cười nói.
"Thối lắm, tương lai để Đại vương phong cho ngươi một cái Thiết Lương hầu !" Chu Kiên cực kỳ bất mãn.
Quán A lại nói: "Phong Hiếu hầu cho ngươi!"
Mọi người cười to, Lưu Trường nghe Quán A nói như vậy, cơn nghiện trong lòng đã bị gợi lên, không khỏi nuốt nước miếng, "Sau khi trở về, hình như trẫm còn chưa kịp đi bái phỏng Cữu phụ cùng Chu phủ... Chúng ta có phải nên đến bái phỏng một phen không?"
"Đại vương à... Tất cả chúng ta đều đã là những người làm cha... Lại đi trộm dê trộm gà, có phải hơi chút..."
"Không có gì đáng ngại, chúng ta không thích hợp đi làm, vậy thì tìm một người thích hợp làm là được... Do tử của ta cũng không hề tồi, để cho nó đi trộm, sau đó chúng ta lại danh chính ngôn thuận cướp về!"
"Sặc... Vậy thì vẫn nên do chúng ta đi thôi."
"Huynh trưởng."
Hộ Đồ cúi người hành lễ, Kê Chúc vốn biến mất trước mặt mọi người hồi lâu, hiện tại đã cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt Hộ Đồ.
Khi nghe được huynh trưởng của mình chỉ mang theo bốn người đến bái kiến mình, vẻ mặt của Hộ Đồ hoàn toàn mờ mịt, trong lòng vô cùng khiếp sợ, lập tức liền dẫn các tướng lĩnh đi ra ngoài nghênh đón. Kê Chúc đỡ đệ đệ của mình dậy, kéo tay hắn, nghiêm túc hỏi: "Nhị đệ à... Đệ có từng bị thương ở chỗ nào không?"
Hộ Đồ lập tức liền nói không nên lời, trong lòng không hiểu sao lại có chút áy náy, hắn lắc đầu, "Đệ không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi." Kê Chúc cười cười, kéo tay Hộ Đồ đi vào trong trướng.
Các tướng quân của Hộ Đồ giờ phút này nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Kê Chúc, giống như sau một khắc sẽ động thủ với hắn... Sau khi Thát Cố chết, cũng không còn ai có thể đối nghịch với Kê Chúc, bộ tộc của Hộ Đồ ở trước mặt Kê Chúc hiển nhiên cũng không đáng chú ý, hoàn toàn không phải địch nhân của hắn, giờ phút này, nhìn thấy hắn một mình đến nơi đây, trong lòng mấy tướng quân đều có suy nghĩ khác biệt.
Hộ Đồ thỉnh cầu Kê Chúc ngồi ở thượng vị, Kê Chúc cũng không có chối từ, tự nhiên ngồi xuống vị trí này, Hộ Đồ thì ngồi ở bên cạnh hắn.
Mà một màn này lại làm cho các tướng quân của Hộ Đồ cực kỳ bất mãn, thậm chí có người trực tiếp hừ lạnh một tiếng, đặt tay lên chuôi đao.
Kê Chúc làm như không thấy, thân thiết kéo tay Hộ Đồ, "Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp... Nhìn thấy đệ cường tráng như vậy, huynh cũng rất yên tâm."
Hắn bắt đầu nhiệt tình hàn huyên, nhưng Hộ Đồ lại đứng ngồi không yên.
Các tướng lĩnh nhìn chằm chằm vào Kê Chúc, thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Hộ Đồ, hiện tại giết chết Kê Chúc, vậy Hộ Đồ sẽ không có đối thủ, trực tiếp có thể kế thừa vị trí của Đại Thiền Vu, không còn ai có thể cướp đoạt với hắn nữa.
Hộ Đồ thoạt nhìn dường như có chút rối rắm, không yên lòng.
"Nhị đệ à... Lần này đến đây, huynh còn mang cho đệ một lễ vật." Kê Chúc nói xong, liền vẫy vẫy tay, lập tức có người cầm một bộ khôi giáp đi vào, Hộ Đồ nhìn bộ khôi giáp kia, lập tức có chút mờ mịt.
"Đây là áo giáp của a phụ... huynh đưa thứ này cho đệ... vậy sẽ toàn tâm toàn ý để đệ đảm nhiệm vị trí Đại Thiền Vu, còn huynh thì đến phụ tá đệ."
"A??" Hộ Đồ trợn tròn hai mắt, "Đại ca, huynh có ý gì vậy?"
"Nhị đệ à... A phụ không còn nữa, ngay cả Long Thành cũng mất vào trong tay người Hán... Hà Tây thì đã bị chiếm... Nếu giờ phút này, hai huynh đệ chúng ta tiếp tục tranh đấu, vậy Hung Nô thật sự sẽ diệt vong... Chỉ cần có thể chấm dứt cuộc chiến tranh vô nghĩa này, ta sẵn lòng để đệ làm Đại Thiền Vu... Chúng ta sẽ đi về phía tây... dùng Tây Vực làm nơi đặt chân... Ở phía bên kia đa số là nước nhỏ, muốn chiến giữ bọn chúng cũng không khó khăn.” Ngôn từ của Kê Chúc rất là thành khẩn, mà Hộ Đồ giờ phút này lại ấp úng, nói không nên lời.
"Đại vương, ngài đừng để bị hắn lừa gạt! Hắn chính là muốn lừa gạt ngài, sau đó mới giết chết!" Tướng lĩnh của Hộ Đồ cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng nói.
Kê Chúc cười cười, "Huynh chưa từng nghĩ tới việc sát hại huynh đệ của mình, huynh có thể thề với nhật nguyệt thiên địa, huynh chưa từng có ý nghĩ như vậy... Nếu đệ muốn vị trí này, vậy huynh sẽ đưa cho đệ, tuyệt đối không mưu hại... Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau tôn trọng di chí của phụ thân, chấn hưng Hung Nô."
"Đại ca... Đệ... đệ đã bị người Hán lừa dối... Đệ tưởng rằng huynh muốn giết đệ, cho nên đoạt lên trước muốn giết huynh..." Hộ Đồ đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đám người Hán kia đã bị đệ bắt lại, mời đại ca định đoạt!"
"Bộ tộc của đệ hiện tại quá yếu, không cách nào thống soái Hung Nô, vẫn nên là đại ca làm Đại Thiền Vu, đệ làm Tả Hiền vương, chờ sau khi đại ca mất đi, lưu lại vị trí này cho đệ là tốt rồi."
"Đại vương!!" Các tướng lĩnh hét lên.
Hộ Đồ trừng mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Ý ta đã quyết!"
Kê Chúc tiếp tục đứng dậy, "Được... nếu đệ đã nghĩ như vậy thì cứ làm theo lời đệ nói, huynh làm Đại Thiền Vu, đệ làm Tả Hiền vương, nếu huynh chết đi, sẽ để cho đệ làm Đại Thiền Vu!"
"Đúng rồi, đệ mang đám sứ thần triều Hán kia tới đây cho huynh xem."
Hộ Đồ nói: "Được!"