Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481: Đại Vương Nhà Ta Cũng Rất Man Di (2)

Chương 481: Đại vương nhà ta cũng rất man di (2)

Khi Lục Giả xuất hiện trong trướng, nhìn thấy Kê Chúc ngồi ở thượng vị, trong lòng liền thầm nghĩ không tốt.

Ông nhếch miệng nở nụ cười, "Đây chính là Kê Chúc? Nghe nói ngươi phái người nói cho Đại vương nhà ta biết, thỉnh cầu Đại vương nhà ta đảm nhiệm vị trí Đại Thiền Vu... Lần này tới nơi đây, sẽ không phải lại cố thi triển ra chiêu cũ, thỉnh cầu Hộ Đồ đến đảm nhiệm chức Đại Thiền Vu chứ?"

"Ha ha ha, thật là một sứ nhà Hán a. Người đâu, thả hắn ra, ban rượu cho!" Kê Chúc nói xong, Hộ Đồ sửng sốt, vội vàng nói: "Đại ca! Người này rất biết ăn nói! Đặc biệt cực kỳ giỏi gạt người! Huynh không thể nghe lời hắn được!"

Kê Chúc nhìn đứa em trai sắp đưa tay chặn lỗ tai mình trước mặt, bất đắc dĩ cười khổ, "Hộ Đồ à... có huynh ở đây... bỏ tay xuống, huynh sẽ không bị hắn lừa dối đâu."

Lục Giả cũng không khách khí, ngạo nghễ ngồi ở trong hàng ngũ của mọi người, "Ngài đương nhiên sẽ không bị ta lừa gạt... Luận tài ăn nói, luận năng lực, người nào có thể so sánh với ngài chứ? Hộ Đồ làm người đơn thuần, chư vị tướng quân ngồi đây chỉ sợ sớm muộn gì cũng chết trong tay ngài."

Sắc mặt các tướng lĩnh xung quanh đại biến, đồng loạt nhíu mày.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có giáp sĩ đến, thấp giọng nói vài câu với Hộ Đồ.

Hộ Đồ sửng sốt, "Đại ca, Đường vương lại phái người tới đây..."

"Ồ? Đưa hắn ta vào!"

Rất nhanh, một vị giáp sĩ Đại Hán bị người Hung Nô trói chặt, dắt tới trong trướng.

Giáp sĩ kia nghiêm túc nhìn mấy người trước mặt, lớn tiếng nói: "Đại vương nhà ta có thư, muốn giao cho Đại vương của các ngươi!"

Có người đưa thư cho Hộ Đồ, hắn bất đắc dĩ giao thư cho Kê Chúc, để Kê Chúc phiên dịch cho mình.

Kê Chúc nhìn một lát, sắc mặt đại biến, phẫn nộ ném lá thư sang một bên, nói:

"Ta nghe nói người Hán trọng hiếu, thích giảng nhân nghĩa, vì sao phải dùng người a phụ đã khuất của chúng ta để áp chế chúng ta vậy? Đây là đạo lý gì?! Chẳng lẽ ngay cả một địch nhân đã chết mà Đường vương cũng không nhịn được sao? Vẫn còn chuyển phần mộ của hắn đi? Đây chẳng lẽ là hành động của quân tử sao?!"

Tên giáp sĩ kia nhếch miệng cười.

"Đại vương nhà ta... cũng rất man di, không hiểu lễ nghĩa!"

"Chém đầu những kẻ này!"

"Giết hắn!"

Các tướng lĩnh Hung Nô rốt cuộc không kìm nén được lửa giận trong lòng, một bộ tinh thần không giết được Kê Chúc còn không giết được ngươi sao, bọn họ đồng loạt rút đao ra, trong lúc nhất thời, bên cổ vị giáp sĩ kia liền có mấy thanh đao vờn quanh, nhưng trong mắt hắn cũng không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại đưa mắt nhìn Kê Chúc và Hộ Đồ, cười lạnh nói: "Đại vương nhà ta ở ngay cách đây không xa... Giết ta, chém đầu sứ triều Hán, từ nay về sau Đại vương nhà ta không chết không thôi với các ngươi.

Trong mắt các tướng lĩnh hiện lên một tia chần chừ, Đường vương uy danh hiển hách, sự tích về y cũng càng truyền càng quá mức, nhưng bọn họ cũng không sợ hãi, dù sao bọn họ cũng đã không còn gì phải thủ hộ, ở trên đồng cỏ này, nếu bọn họ quyết ý muốn chạy trốn, ngay cả mười Đường vương cũng không có cách nào làm gì được.

Kê Chúc nhìn thoáng qua Hộ Đồ ở bên cạnh, lập tức nói: "Người đâu, mang những người này ra ngoài, chia ra giam giữ, trông coi thật kỹ."

Lục Giả giờ phút này ngây ngốc nhìn giáp sĩ kia, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng không kịp hỏi thì đã bị mang đi.

Hộ Đồ hỏi: "Đại ca, xem ra người Hán rất coi trọng đối với tên Lục Giả này, có thể dùng hắn như tiền đặt cược, đổi lấy chút chỗ tốt không?"

Kê Chúc nói: "Nên làm cái gì với thi thể a phụ bây giờ, rồi thêm đám thân nhân của chúng ta..."

Hộ Đồ nói: "Đại ca! A phụ chết cũng đã chết, còn quản thi thể của ngài làm cái gì?"

Hắn trông rất tức giận, hét lên: "Không thể vì một người chết mà ảnh hưởng đến đại sự được!"

"Vậy đệ cảm thấy nên làm gì?"

"Giết những người này là được."

Kê Chúc khẽ gật đầu, "Ngươi nói có đạo lý, không thể bởi vì một người chết mà ảnh hưởng đại sự, nhưng mà nhị đệ à, chúng ta cũng không thể vì trút giận mà ảnh hưởng đại sự... Tình huống hôm nay, cho dù giết chết Lục Giả kia, có chỗ tốt gì đối với chúng ta không?"

"Đại ca muốn dùng hắn để đổi sao?"

"Vô dụng, bọn chúng sẽ không đổi Hà Tây với Lục Giả..."

Kê Chúc cười đưa mắt nhìn đệ đệ mình một cái, "Đệ đang suy nghĩ cái gì vậy? Lấy Lục Giả đổi lấy Hà Tây? Nếu đệ có can đảm... muốn đổi Hà Tây, đệ cầm Đường vương đi đổi như mới đúng..."

"Đệ đánh không lại hắn a, làm sao có thể bắt được?"

Kê Chúc nói: "Nhị đệ à... Ai cũng có thể nói mình không phải là đối thủ của Đường vương, duy chỉ có đệ là không thể, đệ phải để cho thuộc hạ dưới trướng tin tưởng mình có thể đánh bại Đường vương, nếu ngay cả đệ cũng không tin bản thân, vậy người dưới trướng đệ sau này gặp được Đường vương, sẽ không có bất kỳ ý chí chiến đấu nào... Đệ hiểu điều này chứ?"

"Đại ca, đừng nói những thứ vớ vẩn này, huynh nói kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ!"

Kê Chúc cau mày, nghiêm túc nói: "Lấy người đổi người... Bên phía chúng ta cộng thêm tên giáp sĩ kia có tổng cộng mười bốn người Hán, lúc trước Thát Cố bại trận, có không ít tướng giỏi của bộ tộc đều bị bắt làm tù binh... Có thể đổi bao nhiêu thì bấy nhiêu...."

"Đại ca, những người đó bị Đường vương đánh bại, đều là những người không có năng lực gì...Đổi tới có gì hữu dụng đâu?"

Kê Chúc nói: "Không... Chiến bại một lần, chưa chắc đã là chuyện xấu..."

"Đúng rồi, đệ có từng bắt được văn sĩ người Hán không?"

Phàn Khanh có thai.

Mấy ngày nay, Lưu Trường đi đường đều cực kỳ thoải mái, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Không chỉ Lưu Trưởng là như thế, Thái hậu cũng không hề khác, bà vốn thích Phàn Khanh, sau khi biết được tin tức này, lại thường xuyên triệu Phàn Khanh đến cung Trường Nhạc, hỏi han ân cần, Lưu Trường thì nhếch miệng cười, đứng ở một bên. Phàn Khanh có chút thẹn thùng, đối mặt với Thái hậu, nàng cũng nói không nên lời gì, Thái hậu thì căn dặn những chuyện mà nàng phải để ý.

Lưu An mờ mịt nhìn một màn này, bỗng nhiên nó như kịp phản ứng lại, nhảy dựng lên.

"A phụ! Con sẽ có đệ đệ!"

"Bịch !" Lưu Trường vung tay tát vào đầu nó, mắng: "Sao không thể là muội muội?"

Lưu An xoa đầu mình, ấm ức nhìn y, "Nếu là đệ đệ thì có thể cùng nhau đọc sách... Còn có thể thỉnh giáo con... Con cũng có thể dạy đệ đệ "Đạo nguyên"..."

"Đây còn là lời của người sao?!" Lưu Trường còn muốn mắng, Thái hậu lại trừng mắt nhìn y một cái, "Ầm ĩ cái gì vậy? Chỉ ngươi có giọng lớn sao?"

Nhìn thấy a phụ bị Thái hậu khiển trách một trận, Lưu An cười ngây ngô.

Lưu Trường trừng mắt nhìn nó một cái, Lưu An lúc này mới cúi đầu, không dám cười nữa.

Nhìn hai đồ đần một lớn một nhỏ này, Tào Xu bất đắc dĩ lắc đầu.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment