Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 482 - Chương 482: Đại Vương, Thần Không Còn Gia Sản Nữa!

Chương 482: Đại vương, thần không còn gia sản nữa!

Lưu Trường là một người không nhàn rỗi, không biết từ khi nào lại tiến đến bên cạnh Phàn Khanh, nhìn chằm chằm bụng nàng, nghiêm túc nói: "Nếu là nữ nhi thì tốt nhất!"

Lữ hậu hỏi: "Hả? Thiên hạ đều ngóng trông con trai, vì sao ngươi lại muốn là nữ a?"

Lưu Trường nói: "Nhà chúng ta thực sự có vấn đề... A phụ có tám người con trai, một người con gái... Mấy huynh trưởng của con đều là như thế, Tứ ca có một nữ, đại ca có hai nữ, còn lại đều là nam đinh... Thật tốt nếu có một đứa con gái... Con trai thực sự quá khiến người ta đau đầu...".

Lữ hậu liếc y một cái, "Quả thật làm cho người ta đau đầu."

Mọi người đều biết, lão Lưu gia có một sở trường, chính là trai hiền... sinh ra được con trai tốt.

Cả nhà tán gẫu một cách vui vẻ hòa thuận, Phàn Khanh cùng Lưu An lần lượt ngồi ở bên cạnh Thái hậu, Thái hậu cũng có vẻ ôn nhu hơn rất nhiều, cười rộ lên liền giống như một bà lão vô hại, ngay khi An chuẩn bị đọc thuộc lòng quyển sách mình vừa học cho mọi người nghe, chợt có thị vệ đi vào, vui vẻ bẩm báo: "Thái hậu! Công chúa đến rồi!!"

Một khắc kia, sắc mặt Thái hậu lập tức ngưng đọng, không còn vẻ vui mừng nào nữa.

Bà nghiêm mặt nhìn Lưu Trường một cái, "Khó trách hôm nay ngươi luôn nói con gái gì đó..."

Lưu Trường chột dạ cười cười, không nói gì, phân phó với thị vệ: "Còn không mau mời đại tỷ vào!"

Lưu Nhạc càng lớn tuổi, bộ dáng càng giống với Lữ hậu, nàng mang theo phu quân cùng con mình tiến vào cung Trường Nhạc, ở trên người nàng có thể nhìn ra bóng dáng của Lữ hậu, hào phóng đoan trang, mang theo một loại khí tức hòa ái trời sinh, không đẹp như Thích phu nhân, lại giống như tiên tử nhân gian, càng nhìn càng đẹp. Lưu Trường cất vài bước đi tới trước mặt Lưu Nhạc, "Đại tỷ!!!"

Lưu Nhạc trợn tròn hai mắt, ngẩng đầu lên, nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt.

"Trường! Đệ đã lớn đến như thế này rồi sao..."

Hai tỷ đệ đã rất lâu không gặp nhau, Lưu Nhạc vốn thấp hơn một chút so với Lữ hậu, bây giờ đứng ở trước mặt Lưu Trường, nàng phải ngẩng đầu lên, làm cho phần cổ đau nhức thì mới có thể nhìn thấy được gương mặt y... Thân thể Lưu Trường giờ phút này đã cao lớn vượt qua Phàn Hội, bộ quần áo hoa lệ kia khoác lên người y đều cực kỳ vừa vặn, giống như một người khổng lồ. Nếu nói Lưu Nhạc càng ngày càng giống Lữ hậu, vậy Lưu Trường càng ngày càng giống Lưu Bang.

Khuôn mặt Lưu Trường thoạt nhìn rất cương nghị, mang theo một loại khí tức cương dương, râu ngắn đã bắt đầu bao trùm từ tóc mai, mặc dù không đẹp như râu của Lưu Bang, nhưng Lưu Trường hiển nhiên cũng đã xử lý cực kỳ tỉ mỉ, thoạt nhìn uy vũ bất phàm, tràn đầy khí thế, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lưu Nhạc nhìn đến ngây người.

Không chỉ có Lưu Nhạc, Trương Ngao ở một bên cũng như vậy, sau khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của Lưu Trường, hắn liền hạ quyết tâm, về sau phải dễ dàng tha thứ cho Lưu Nhạc, không bao giờ được chọc nàng tức giận nữa.

Lưu Trường vội vàng tránh người ra, bảo đám người Lưu Nhạc đi bái kiến a mẫu.

Trương Yển cũng đã trưởng thành, còn cao hơn so với a phụ cùng a mẫu gã, gã vội vàng hành lễ bái kiến cữu phụ.

Lưu Trường vỗ vỗ bả vai gã, bảo gã đi bái kiến Thái hậu.

"Mẫu thân...." Lưu Nhạc nhìn bà lão ở trước mặt, nhẹ nhàng kêu lên.

Trên mặt Lữ hậu giờ phút này lại không có một chút vui mừng, Lưu Nhạc đã thật lâu chưa từng đến, lần trước nhìn thấy nàng là khi nào, ngay cả Thái hậu cũng có chút không nhớ rõ, bà nghiêm mặt, không hề trả lời, mấy người còn lại đều đứng dậy, Lưu Nhạc ngồi bên cạnh Thái hậu, vươn tay nắm lấy bàn tay bà, nhìn thật kỹ gương mặt bà.

"A mẫu !" Lưu Nhạc nói không nên lời, nàng lau nước mắt, Lưu Doanh, Lưu Nhạc là con ruột của Lữ hậu, vì có e ngại khác đối với Lữ hậu nên không dám thân cận, phương thức đối phó của Lưu Doanh là cung kính mà xa cách, về phần Lưu Nhạc, đó chính là thật sự xa lánh, mấy năm cũng không đến thăm, cứng rắn xa cách về mặt vật lý.

Trương Ngao và Trương Yển lập tức tiến lên bái kiến.

Thái hậu mặc dù lạnh lùng đối với Lưu Nhạc, nhưng vẫn khẽ gật đầu với Trương Ngao, lại ý bảo Trương Yển tới đây ngồi.

Trương Yển nhu thuận ngồi bên cạnh Lữ hậu, Lưu An tò mò đánh giá mấy vị thân thích này.

Trương Yển nói: "Đại mẫu."

Lữ hậu hỏi: "Sao ngươi chưa từng đến thăm ta..."

"Đại mẫu, mấy năm nay cháu vẫn luôn đi theo đại hiền đọc sách, không thể đến bái kiến, xin đại mẫu thứ tội!"

"Ồ? Với vị đại hiền nào vậy?" Lữ hậu ngạc nhiên hỏi

"Cân Dương cùng Học Dịch." Trương Yển nói

Thái hậu liền tán gẫu với cháu ngoại của mình, hoàn toàn không để ý tới Lưu Nhạc, Lưu Nhạc chỉ cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy áy náy, Lưu Trường không khỏi tiến lên, cười nói: "A mẫu, đại tỷ từ xa đến đây... Không bằng đi lấy chút đồ ăn, rồi gọi đại ca tới cùng dùng bữa..."

"Không cần, miễn cho bọn họ lỡ giờ trở về." Mặc dù Thái hậu nói như vậy, nhưng Lưu Trường vẫn tiến hành an bài.

Trong yến hội, Lưu Doanh không tim không phổi đang lôi kéo Trương Yển, nói là muốn sắp đặt hôn sự cho gã.

Trương Yển bị hắn nói cho mặt đỏ tai hồng, có hiểu biết sâu sắc hơn đối với những vị cữu cữu không đáng tin cậy của mình.

Trương Yển sống rất thoải mái ở bản xứ, các sư huynh đệ đồng môn có chút tôn kính đối với gã, không chỉ bởi vì gã chính là con của công chúa, cháu của Lữ hậu, mà còn bởi vì gã có một đám cữu cữu hung ác không phải là người thiện, nhóm vua chư hầu Đại Hán này, ngoại trừ Tứ cữu phụ nghe đồn ở bản xứ cũng không tốt lắm ra, nhất là Thất cữu phụ, danh ác của hắn đều có thể dọa con nít không dám quấy rầy.

Lưu Nhạc dường như muốn bổ sung hiếu đạo cho những năm này, nàng ngồi ở bên người Lữ hậu, nghiêm túc hầu hạ bà.

Lữ hậu nhìn thẳng hai mắt nàng, "Nếu không phải Trường viết thư cho ngươi, có phải ngươi sẽ không trở về gặp ta hay không?"

"A mẫu..." Lưu Nhạc cúi đầu, không dám nói gì.

Lữ hậu hít sâu một hơi, "Còn có một bé gái?"

"Đúng, con vốn muốn mang theo đến gặp ngài, thế nhưng đường xa, đứa bé lại nhỏ..."

Theo Thái hậu mở đề tài, Lưu Nhạc lúc này mới nói chuyện bình thường với mẫu thân mình.

Mà Lưu Trường lại lôi kéo tỷ trượng của mình, uống rượu cùng hắn, lớn tiếng nói chuyện đại sự quốc gia, "Tỷ trượng à, Đại Hán chúng ta nghèo khổ a, trong quốc khố, cho dù huynh ném một con chuột đi vào đều sẽ chết đói, khắp nơi trong thiên hạ, mười phòng đã chín cái trống rỗng, dân chúng quần áo không che hết cơ thể, ăn không được no bụng!"

"Đại vương... Thần không còn gia sản nữa..."

"Ài! Tỷ trượng, đệ cũng không phải muốn mượn gia sản của huynh... Đệ có chuyện muốn cùng hợp tác với huynh, cũng là một chuyện đại sự lợi nước lợi dân!"

"Xin đại vương cứ phân phó."

"Lúc trước nước Tần thu sách trong thiên hạ, sau khi thiêu hủy vẫn còn rất nhiều bản thiếu, cũng chỉ có trong Thiên Lộc các mới có thể tìm được. Quả nhân thật sự thương hại những người trong thiên hạ a, liền cố ý lấy ra một ít tàng thư, chép lại mấy phần, rất là đẹp đẽ muốn tặng cho người trong thiên hạ..."

Ánh mắt Trương Ngao sáng ngời, "Đây là chuyện tốt a!"

Lưu Trường nói: "Đúng vậy... Chỉ là Quả nhân chần chừ, nếu như tặng những quyển sách này cho người trong thiên hạ, chỉ sợ bọn họ sẽ không biết quý trọng, cho nên phải để cho bọn họ hiến lễ vật nhận sách, Quả nhân không muốn nói chuyện cùng những người này, đệ biết tỷ trượng kết giao bằng hữu bốn phương, người trong thiên hạ đều rất tin phục huynh... Nếu huynh có thể giúp đệ làm tốt chuyện này, đệ nguyện lấy lễ lớn đáp tạ!"

Trương Ngao lập tức hiểu được ý của Lưu Trường, chuyện bán tước vị vừa khép lại đã chuẩn bị đến bán sách?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment