Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 483 - Chương 483: Gian Tướng Chu Xương

Chương 483: Gian tướng Chu Xương

Sau khi Lưu Trường cầm quyền, miễn thuế ruộng lượng lớn, từ đó dẫn đến vấn đề lương thực của Đại Hán, nhưng trên thực tế, loại giảm bớt các loại thuế ruộng này lại là kế hoạch lâu dài, bởi vậy những người như Chu Xương Trương Thương Trần Bình cũng không phản đối. Trong lịch sử, Văn đế gần như đều miễn tất cả thuế má, ép thuế đến một trình độ trước nay chưa từng có, khiến cho Đại Hán cực kỳ nghèo, nhưng lại phát triển nhanh chóng, đến thời kỳ Vũ đế, lương thực trong quốc khố chất đống như núi, Hung Nô không còn là đối thủ của Đại Hán nữa.

Mà Lưu Trường vốn thích việc lớn hám công to, không chỉ muốn phát triển Đại Hán trên cơ bản, đồng thời còn phải thu thập được ngoại địch.

Y muốn làm xong chuyện của mấy đời người chỉ trong khoảng thời gian mình sống, nếu làm tốt, đó chính là Hán Thủy Hoàng, nếu làm không tốt, đó chính là Hán Dương Đế.

Nhưng Lưu Trường đối xử với dân chúng vẫn rất tốt, y thích việc lớn hám công to, cũng không phải là dựa trên việc tra tấn dân chúng, y chủ yếu vẫn tra tấn hào tộc cùng quần thần... A, còn có quan sử.

Nhưng muốn hoàn thành những hùng tâm tráng chí kia, vậy chỉ có thể dùng các loại biện pháp khác nhau để xử lý.

Trương Ngao mặc dù hiểu được ý của Lưu Trường, nhưng trong lòng cũng không phản đối, sách vở chính là nội tình của đại tộc, những đại tộc này đều là có tộc học, bọn họ thường sẽ lựa chọn con cháu thông minh trong tộc học tập giúp bọn họ, sách vở ở trong tay ai, tri thức ở trong đầu người đó.

Trương Ngao lập tức động tâm, hắn hỏi: "Không biết Đại vương muốn bán ra giá bao nhiêu?"

"Thư tịch sao có thể nói là bán? Là dùng để dâng tặng lễ vật!"

Trương Ngao hỏi: "A, không biết Đại vương muốn bao nhiêu lễ vật?"

Lưu Trường cười lớn: "Ha ha ha, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, tỷ trượng à, đệ đánh giặc cần lương thực, trị quốc cũng cần lương thực, không có lương thực, đệ muốn xây một cái Hoàng lăng cũng không làm được, đệ muốn triệu tập được dân chúng, vậy cũng phải để cho bọn họ ăn no a, không cho bọn họ ăn cơm, còn ép buộc bọn họ đi lao dịch, vậy chắc chắn bọn họ sẽ phản đệ đấy."

"Tỷ trượng vốn am hiểu hơn đệ rất nhiều, huynh phải giúp đệ suy nghĩ một chút, Đại Hán chúng ta còn thiếu một quốc tướng, đệ thấy huynh là người thông minh, chính là nhân tuyển cho quốc tướng tương lai..."

Trương Ngao còn chưa nói gì, Lữ hậu liền mắng: "Thằng nhãi ranh! Nào có đạo lý có lợi dụ dỗ người thân của mình?!”

Lưu Trường vội vàng nói: "Thói quen, thói quen."

Lữ hậu nhìn về phía Trương Ngao, ôn hòa nói: "Ngươi không nên so đo với thằng nhãi ranh này, nếu có thể giúp chuyện này, sẽ hơi có chút hao tâm tổn trí..."

"Vâng !!!" Trương Ngao vội vàng đáp lời, có Thái hậu trợ công, Trương Ngao nhanh chóng xác định chuyện kế tiếp cùng Lưu Trường, Trương Ngao không giỏi chuyện khác, nhưng lại có rất nhiều bằng hữu, dù sao a phụ của hắn tên là Trương Nhĩ.

"Đại tỷ à... rốt cuộc tỷ nghĩ như thế nào vậy..." Sau khi yến tiệc kết thúc, trên đường trở về, Lưu Trường nhịn không được oán giận nói:

"Tỷ đi một lần chính là mấy năm, a mẫu thích tỷ như vậy..."

Lưu Nhạc không trả lời, nhìn Lưu An đi theo bên cạnh, nàng xoa xoa đầu, nắm tay nó, "Đệ khi đó cũng lớn như nó hiện giờ, khỏe mạnh kháu khỉnh... An thực sự quá giống đệ..."

Lưu Trường nói: "Có chỗ nào giống đâu, thằng nhãi ranh này bất thành khí a..."

Lưu An ở trước mặt trưởng bối rất là nhu thuận, hỏi cái gì liền trả lời cái đó, cực kỳ khéo léo.

Lưu Trường không nói nhiều nữa, liền lôi kéo Trương Ngao trở về biệt điện uống rượu, ở trước mặt Thái hậu, đám người Trương Ngao luôn có chút câu nệ, không dám uống một cách thoải mái.

Hai người uống rượu, tán gẫu chuyện sách, ngay trong lúc đó, Trương Ngao bỗng nhiên hỏi: "Trường đệ à, sao đệ nghĩ ra được chuyện bán sách?"

Lưu Trường nói: "A, đệ vốn là muốn tặng, sau đó Chu tướng khuyên can, cho nên thay đổi suy nghĩ...."

Trương Ngao đáp: "Huynh còn tưởng rằng Chu tướng là quân tử có đức..."

Công Tôn Thần giờ phút này ngồi ở thượng vị, ngẩng đầu lên cao, có vẻ rất cuồng vọng.

Nhưng hơn mười Phương sĩ ngồi trước mặt hắn giờ phút này đều mang vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn không dám trêu chọc vị Công Tôn Thần này.

Dù sao vị Công Tôn Thần này chính là con đường tắt duy nhất để đi lên.

"Đại vương muốn ta triệu tập Phương sĩ, luyện đan cầu tiên... Thế nhưng ta chỉ cần người đắc đạo, người bình thường không có được tư cách này."

"Đại vương hiền minh, có chí trường sinh, chúng ta phải toàn lực phụ tá..."

Công Tôn Thần nói vài câu nhảm nhí, nhưng các Phương sĩ đều đua nhau gật đầu, nịnh hót: "Người công chính đắc đạo, nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện của Đại vương..."

Công Tôn Thần nhìn bọn họ, "Chỉ là... có rất nhiều người tới đây... Ta sợ có người vàng thau lẫn lộn, phá hỏng chuyện của Đại vương a."

Có người nói: "Công à, chúng ta bất tài, nhưng nguyện ý lấy ngài làm đầu, ngài là cao nhân đắc đạo, có ngài chỉ hướng cho chúng ta, vậy chúng ta chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm, chúng ta sẵn lòng bái ngài làm thầy, xin ngài truyền thụ đại pháp.

"Pháp không thể truyền dễ dàng a..."

Đám người đồng thanh nói: "Chúng ta nguyện ý dâng lễ bái sư!"

Công Tôn Thần lúc này mới nở nụ cười, vội vàng bảo mọi người đứng dậy, "Đại vương hiền minh, hiện giờ đã thật sự tin ta, đại thần trong triều không thích chúng ta, nhưng nếu có thể được Đại vương tín nhiệm, sau này chúng ta dần dần cải chính, đổi lấy lễ mới, có thể giáo hóa được cả thiên hạ..."

Có người nói: "Lão sư, Trương Thương..."

Nghe được hai chữ này, sắc mặt Công Tôn Thần đại biến, phẫn nộ nói: "Ta không muốn nghe hai chữ này! Ngươi cút ra bên ngoài"

Người nọ sợ hãi, vội vàng thỉnh tội, lúc này sắc mặt Công Tôn Thần mới tốt hơn một chút.

"Ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi đi bái kiến Đại vương... Nhớ kỹ, chúng ta phải toàn tâm toàn ý luyện Tiên đan cho Đại vương... Phải dụng tâm hầu hạ ngài ấy... Vật mà Đại vương yêu thích, các ngươi cũng phải nhanh chóng tìm hiểu được..."

Những kẻ này đều là các Phương sĩ đến từ nhiều nơi, thế nhưng mục tiêu của bọn họ đều rất thống nhất, chính là muốn được Đại vương sủng tín tin tưởng một cách mù quáng, từ nay về sau sống một cuộc sống tốt đẹp, hiện giờ cuộc sống của những Phương sĩ này không tốt lắm, không bằng lúc trước, nhưng sau khi bọn họ biết Công Tôn Thần được Đại vương trọng dụng, đã không nhịn được nhanh chân đến đây, giành nhau muốn lên chiếc thuyền của hắn.

Nhưng cũng không hề dễ dàng để lên được thuyền của Công Tôn Thần, đám người đã móc hết tài sản, không ngừng tâng bốc Công Tôn Thần, lấy thái độ như đối xử với lão sư để đối đãi hắn thì mới có thể được như nguyện, Công Tôn Thần tàn nhẫn kiếm được một khoản, cảm thấy mỹ mãn, mà các Phương sĩ cũng không hối hận, chỉ cần có thể được Đại vương sủng tín, những thứ mất đi hiện giờ, sau này bọn họ đều có thể tìm về, không những thế sẽ càng ngày càng nhiều!

Ngày hôm sau, đám người dưới sự dẫn dắt của Công Tôn Thần đi tới Hoàng cung, cầu kiến Đại vương.

Tất cả bọn họ đều rất thận trọng, bởi vì bọn họ biết rằng các triều thần vốn chán ghét bọn họ, muốn trừ bỏ từ lâu rồi.

Rất nhanh, tâm phúc Loan Bố của Đại vương liền mang theo bọn họ tiến vào Hoàng cung.

Đối mặt với Loan Bố, ngay cả là Công Tôn Thần cũng là vẻ mặt tràn ngập ý cười, không dám có một chút cuồng vọng.

Khi Loan Bố dẫn bọn họ đi tới một chỗ, Công Tôn Thần có chút hoang mang, hắn nhìn xung quanh, "Nơi này là chỗ nào vậy?"

Loan Bố nói: "Phủ Thượng Phương."

"Sau này chúng ta luyện đan ở chỗ này? Vậy nếu chúng ta cần thuốc dẫn thì nên tìm ai?"

"Ha ha ha, đương nhiên là tìm ta." Một hán tử mặt đen đi ra, Loan Bố bái kiến người nọ xong xuôi, liền lập tức rời đi.

Công Tôn Thần hoang mang nhìn hắn, "Ngươi là người nào?"

Hán tử kia nói: "Ta chính là Thượng Phương lệnh... Các ngươi đến thật quá đúng lúc... Ở chỗ ta vừa mới có vài người bị thương, đang thiếu nhân thủ..."

Đám người Công Tôn Thần: "Hả?? Mấy người bị thương??"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment