Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484: Đắc Tội Với Đại Vương Vẫn Còn Muốn Đi?

Chương 484: Đắc tội với đại vương vẫn còn muốn đi?

"Thứ này của ngươi gọi là Tiên đan?!?."

Ngón tay Công Tôn Thần run rẩy chỉ vào vết tích cháy đen xa xa, ngay lúc vừa rồi, Trần Đào biểu diễn cái gì mới gọi là Tiên đan cho đám Phương sĩ này xem, sau khi hắn châm lửa, đột ngột có một tiếng sấm nổ vang, các Phương sĩ sợ tới mức thiếu chút nữa liệt ngồi trên mặt đất.

"Vật này có thể đưa người lên trời, sao lại không được tính là Tiên đan vậy?" Trần Đào nghiêm túc trả lời câu hỏi của Công Tôn Thần.

"Trần công à... Ngài muốn cho Đại vương ăn thứ này?" Công Tôn Thần bối rối hỏi

Trần Đào đáp: "Thuốc súng cũng là thuốc! Các vị cứ luyện tốt là được rồi!"

"Về công thức cụ thể, rất nhanh sẽ có người đưa tới cho các vị, các vị có thể đặt lò thử, nổ lò một cách chính xác, nổ càng lợi hại càng tốt, tốt nhất có thể có nổ chết... đạt đến uy lực có thể đả thương người."

"Trần công! Vật này là thứ làm người tổn thương, cũng không phải là Tiên đan a!"

Trần Đào tức giận nói: "Hừ, các ngươi biết cái gì, Đại vương khác với người thường, chỉ loại thuốc Tiên đan này mới có thể phát huy tác dụng, đủ ra sức... Không cần nhiều lời, đến đây, trước tiên cùng học tập phương pháp luyện đan thợ thủ công của chúng ta ..."

Công Tôn Thần rốt cục hiểu được, bản thân đã ăn quả lừa, Đại vương sao phải tìm mình đến luyện đan, đây rõ ràng chính là lấy bản thân đến luyện đan, y luyến tiếc những thợ thủ công này, liền để cho mình đi làm, cho dù xảy ra chuyện thì y cũng không đau lòng... Công Tôn Thần rốt cục phản ứng lại trong lòng vội vàng nói: "Trần công à, trong nhà ta còn có mấy lò lửa, ta trước tiên dẫn người đi lấy, sau đó lại đến luyện Tiên đan này..."

Trần Đào nở nụ cười, "Loại chuyện nhỏ này, cần gì phải phiền ngài hao công nhọc sức? Người đâu, đi mang toàn bộ lò trong nhà Công Tôn Thần tới đây!"

"Trần công..." Công Tôn Thần giờ phút này lại không biết nên nói gì, mà mấy Phương sĩ phía sau hắn lại nhịn không được, sau khi chứng kiến được sự đáng sợ của thuốc súng, bọn họ liền không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, lập tức có người tiến lên, hoảng hốt nói: "Ta lần này đến đây là vì luyện Tiên đan cho Đại vương, nếu các ngươi bất kính như thế, cũng không cần phải ở lâu! Không cần tiễn!"

Người nọ xoay người định rời đi, thế nhưng có hai giáp sĩ lại chậm rãi chặn đường đi của hắn lại.

Trần Đào cười lạnh, "Đám Phương sĩ các ngươi không biết lừa gạt bao nhiêu tiền tài, làm bao nhiêu chuyện ác ở bản xứ, mê hoặc chư vương, mưu quyền mưu lợi vì mình... Đại vương có thể trọng dụng, đây là phúc khí tám đời nhà các ngươi, nếu như muốn rời đi... Vậy thì chỉ có thể giao cho Đình Úy xử trí... Đắc tội Đại vương lại còn muốn đi?"

"Thấy lão nho quét đất kia không? Lão vốn là đệ tử của Thúc Tôn Thông, lúc Cao Hoàng đế còn tại thế đắc tội Đại vương, cho nên bị giam giữ đến hôm nay..." Trần Đào uy hiếp cực kỳ trần trụi, làm cho sắc mặt mọi người đại biến, cũng không dám mạo muội phản kháng.

Trần Đào lại nở nụ cười, "Đương nhiên nếu các vị có thể luyện thành, có được đại công, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, Đại vương cũng sẽ cấp cho tước vị, để cho các vị hưởng thụ phú quý cả đời..."

Công Tôn Thần cau mày, nhìn hai giáp sĩ đứng ở xa xa, trong lòng tràn đầy chua xót, người khiến hắn sợ hãi không phải hai giáp sĩ này, mà vì phân phó bọn họ ở lại chỗ này là mệnh lệnh của Đường vương, bọn họ làm sao dám không nghe? Với tính cách ác liệt của Đường vương, nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ sẽ chết ở Đình Úy.

Sau khi thử qua tư vị của Đình Úy một lần, Công Tôn Thần cũng không muốn thử lại một lần nữa.

"Trần công... Vật này nguy hiểm như thế... Để cho vật này đả thương người, trước hết không phải là muốn đả thương bản thân sao?" Có Phương sĩ run rẩy hỏi.

Trần Đào cười to, "Các vị cũng không cần gạt ta, Đại vương đã nói cho ta biết, các vị ngày thường luyện đan, thường xuyên nổ lò, bởi vậy đều đã nghĩ đủ loại biện pháp để phòng ngừa... Nghe nói các vị có rất nhiều cách để tránh rủi ro... Làm sao không dùng tới?"

"Phương pháp phòng tránh rủi ro của chúng ta... Chính là không dùng vật liệu có thể nổ lò nữa..."

"Ha ha ha, không hẳn là như thế phải không... Ta nghe nói, mấy ngày trước Công Tôn Thần còn không ngừng giảng cho Đại vương nghe về tinh yếu trong pháp môn luyện đan sao?"

Nghe được những lời này, chúng Phương sĩ trong nháy mắt nhìn về phía Công Tôn Thần.

Ngươi lừa gạt tiền tài của chúng ta, dẫn chúng ta đi chết... Thậm chí ngay cả chỗ tinh yếu cũng không chút giấu giếm nói cho người khác??

Đối mặt với những ánh mắt tràn ngập ác ý này, Công Tôn Thần lập tức bái một lễ lớn với Trần Đào, "Nguyện dốc sức vì Trần công!"

Muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn quá sốt ruột, nói với Lưu Trường quá nhiều chuyện, khi Lưu Trường nghe được bọn họ có đủ loại biện pháp có thể tránh làm cho bản thân bị thương khi lò nổ, y đã quyết định trọng dụng bọn họ. Trần Đào lập tức dẫn những người này vào, cũng không để ý ánh mắt âm trầm của bọn họ, chờ sau khi đám người kia đều đi vào, hắn lúc này mới nở nụ cười.

"Trần Đào à... Ngươi lại dùng ta để dọa người khác sợ." Lão nho tóc bạc trắng lắc đầu cảm khái nói.

"Ta cũng không hề gạt người... Ngài thực sự đã ở chỗ này thật lâu." Trần Đào nói

"Nhưng ta vốn tự nguyện mà..."

"Ngươi không biết, biện pháp chấn hưng Nho gia ngay trong phủ Thượng Phương này."

"Nho gia các ngươi biết chuyển vật của người khác cho mình dùng. Thế nhưng ở phương diện này, các ngươi muốn đuổi theo Mặc gia thực sự không dễ dàng như vậy."

Ở Thượng Phương bận rộn nửa ngày, làm xong công việc, lão Nho liền không chút hoang mang rời đi.

Ông ta ở Thượng Phương chủ yếu là phụ trách ghi chép, ừm, viết tiến độ cùng báo cáo của các loại vật phẩm.

Người này cũng không về nhà, ngược lại đi tới trong phủ đệ của Thúc Tôn Thông.

Thúc Tôn Thông đang ở trong thư phòng đọc sách, ông càng lúc càng lớn tuổi, ánh mắt cũng dần dần đã không thấy rõ sách vở, lúc đọc sách gần như dán mặt lên bên trên thẻ trúc, lão Nho bái kiến ông, lập tức ngồi ở một bên, trước đó có mấy đệ tử của Thúc Tôn Thông bởi vì nhục mạ Lưu Trường, bị y bắt lại ném vào trong Thượng Phương làm việc.

Thúc Tôn Thông liền tìm được những đệ tử này, để cho bọn họ an tâm đi theo Đường vương, hơn nữa còn học tập kỹ xảo của Mặc gia, tranh thủ lấp đầy khoảng trống Nho gia để lại.

Thúc Tôn Thông cho rằng, Nho gia chỉ có thể không ngừng biến hóa, phục vụ quân vương, mới có thể đạt được mục tiêu theo đuổi, đạt được nhân chính.

Bởi vậy sau khi biết Đường vương thích khí, ông liền cố ý thay đổi tư duy giảng dạy của mình, đem tư tưởng "lợi khí công cùng quốc" đưa vào trong học thuật của mình, Thúc Tôn Thông không chỉ linh hoạt biến hóa ở phương diện làm người, về phương diện học vấn càng là như thế, quân vương cần cái gì, ông đều có thể đưa ra cái đó.

Lão nho kia nói: "Lão sư, hôm nay lại có thêm mấy Phương sĩ tới, bị đám người Trần Đào cho..."

"Ta đã nói cho ngươi nghe bao nhiêu lần rồi, không thể nói cho bất cứ kẻ nào chuyện về Thượng Phương... Chuyện của Thượng Phương chính là đại sự của quốc gia, nếu ngay cả giữ bí mật mà ngươi cũng không làm được, vậy thì không cần phải ở lại."

Lão nho vội vàng giải thích: "Việc này không cần giữ bí mật, là Trần Đào bảo đệ tử phát tán ra ngoài, hắn lo lắng triều thần hiểu lầm Đại vương, bởi vậy muốn chúng ta nói ra bên ngoài..."

"Nếu là như thế, vậy thì nên nói, nói nhiều hơn nữa." Thúc Tôn Thông trầm tư một lát, mới nói: "Nho tông trong thiên hạ đều chán ghét ta, nói ta bắt chước theo Mặc gia, làm người khinh thường... Chẳng qua nếu không bắt chước Mặc gia trọng khí, làm sao có thể được Đại vương trọng dụng? Nho sinh trong thiên hạ này chưa từng có người ở vị trí cao, Đại vương không thích Nho... ta chết không nhắm mắt."

Lão nho nói không nên lời, bất đắc dĩ cúi đầu, "Sư phụ không cần lo lắng, các sư đệ của con phần lớn đều làm việc ở các quốc gia, đạt được tín nhiệm sâu sắc, không lâu sau, tất nhiên cũng có thể vượt qua Mặc gia."

"Không, ta không hề muốn các ngươi có thể vượt qua Mặc gia. Ta chỉ muốn các ngươi có thể dung nạp Mặc gia, có thể trọng khí là được, chưa chắc phải biết chế khí như thế nào, bằng không, các ngươi làm cách nào cũng sẽ không bao giờ đuổi kịp Mặc gia." Thúc Tôn Thông chậm rãi đứng dậy, cầm lấy quải trượng, "Ta sẽ đi gặp Đại vương."

Ông sai người ôm thẻ trúc thật dày lên, những thẻ trúc kia nếu chỉ dựa vào nhân lực sẽ không thể mang đi nổi, còn phải đặt lên xe, sau khi chất hai xe đầy thẻ trúc, Thúc Tôn Thông lúc này mới dẫn người xuất phát đi tới Hoàng cung. Thúc Tôn Thông hiện giờ nhàn rỗi ở nhà, lúc trước ông ta đảm nhiệm Phụng Thường, nhưng vẫn bị từ quan, Phụng Thường mới chính là Phù Khâu Bá, so sánh với Thúc Tôn Thông, Lưu Trường hiển nhiên thích Phù Khâu Bá hơn. Nhưng đối với cách làm của Đại vương, Thúc Tôn Thông không có một chút bất mãn, hắn còn cực kỳ vui vẻ.

Nếu không phải lo lắng Đại vương hiểu lầm, ông chỉ sợ cũng sẽ cười ra tiếng.

Khi các đệ tử của ông ta hoang mang hỏi vì sao ông lại vui vẻ như vậy, Thúc Tôn Thông lại nói cho các đệ tử, "Đại vương ái nho, tại sao lại không mừng cho được?"

Ông ta vui vẻ bởi vì Phù Khâu Bá được Lưu Trường yêu thích, không giống với đại đa số Nho gia thù hận Thúc Tôn Thông, ông lại đối xử bình đẳng với tất cả các phe phái Nho gia, chỉ cần là Nho gia đấy, có thể chấn hưng một người là một, ông là Đại Nho hiếm thấy không hề phân biệt môn phái, cũng là một "Tiện Nho" tiếng ác chỉ đứng sau Trương Thương.

Khi Lưu Trường nghe được Thúc Tôn Thông đến, thần sắc rất là kinh ngạc.

Y bãi miễn Thúc Tôn Thông, cũng không phải bởi vì bản thân không thích ông ta, mà y vẫn cho rằng tuổi tác của Thúc Tôn Thông quá lớn, ông ta còn lớn hơn mấy tuổi so với Trương Thương, lúc Trương Thương làm Thủ thư ở nước Tần, Thúc Tôn Thông đã có thể giảng dạy cho hậu duệ đời Tần thứ hai... Lưu Trường sợ một ngày nào đó ông sẽ chết trong triều đình, mới để Phù Khâu Bá thay thế, Phù Khâu Bá trẻ hơn một chút so với ông, thân thể cũng tốt hơn.

"Đại vương!" Thúc Tôn Thông hành lễ bái kiến, cho dù Lưu Trường cũng không nhận lễ của ông ta.

Lưu Trường nói: "Ài, đến rồi ngồi xuống, cần gì phải đa lễ như vậy?"

"Ngươi hành lễ như vậy, chẳng phải muốn ta cõng một cái tiếng xấu không kính già sao?"

Thúc Tôn Thông khẽ cười, ngồi ở một bên, "Đại vương là hiền vương, người nào dám mắng?"

"Chính ngươi dám mắng, Quả nhân bãi miễn ngươi, ngươi lén lút mắng Quả nhân bao nhiêu lần..."

"Thần không dám."

Lưu Trường cười nói cười hàn huyên với ông, y không thích lão già này chính là vì không thích sự linh hoạt biến hóa của ông ta, gia hỏa này không hề có một chút nguyên tắc, nhất là so sánh với lời nói của người như Lục Giả, lại càng là không có cốt khí, Lưu Trường không thích người như vậy.

Nhưng y cũng phải thừa nhận, lão già trước mặt này có lòng dạ lớn, người trên đời này mắng ông ta rất nhiều, nhưng người đã từng trải qua ân huệ của ông cũng không ít, lão già này cũng bồi dưỡng ra không ít nhân tài cho Đại Hán, hiện giờ rất nhiều quan lại của nước Đường ở Sóc Phương Cửu Nguyên, một nửa đều do lão già này bồi dưỡng ra.

Hai người tán gẫu hồi lâu, Thúc Tôn Thông lúc này mới nói: "Lần này thần tới gặp mặt Đại vương, là muốn tặng Đại vương một món bảo vật."

"Ồ?? Bảo vật?!" Ánh mắt Lưu Trường sáng ngời, cười kêu lên: "Được, được, được, Trọng phụ có thể nhanh chóng đưa tới!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment