Thúc Tôn Thông phân phó một tiếng, liền có giáp sĩ đi ra cửa, Lưu Trường không nhịn được đứng dậy, có lẽ do ý thức được mình không ổn, liền giả vờ khách khí nói: "Ngài đến là được rồi, còn mang theo lễ vật làm gì...", đang cực kỳ khách khí, các giáp sĩ liền ôm lễ vật đi vào, cố hết sức đặt ở trước mặt Lưu Trường.
Lưu Trường có chút kinh ngạc, tiến lên lật qua lật lại nhìn, đều là chút thẻ trúc, bên trên là chữ viết lít nha lít nhít, cũng không biết viết cái gì.
Chẳng lẽ lão già này đang đùa giỡn Quả nhân sao?
Gương mặt Lưu Trường đen lại, "Đây là bảo vật gì?"
Thúc Tôn Thông cười nói: "Thần nghe nói Đại vương muốn tặng tàng thư trong Thiên Lộc các cho thiên hạ, thần nghĩ Đại vương hiển nhiên là muốn toàn lực giáo hóa, chỗ này đều là kế sách giáo hóa mà thần nghĩ ra, coi trọng quốc học, giáo hóa thiên hạ chính là đại sự, sao có thể không tính là bảo vật được chứ?"
"Ồ?" Lưu Trường cầm lấy thẻ trúc đọc qua, quả nhiên trên thẻ trúc này đều viết chính sách giáo hóa, nhìn ra được, Thúc Tôn Thông đã viết từ lâu, có thể nói là cực kỳ hao tâm tổn trí, y cực kỳ vui mừng nói "Tốt, rất tốt!"
Lập tức y dường như nhớ tới cái gì, cau mày hỏi: "Quả nhân đang chuẩn bị thiết lập chức giáo hóa, ngươi liền lấy ra vật này, chẳng lẽ là Chu tướng đã báo cho?"
Thúc Tôn Thông cười nói: "Đại vương... Tuyên Bình hầu tới tìm thần, nói đại vương muốn tặng sách, thần bởi vậy mà đoán được ý nghĩ của ngài... Đây là những gì thần đã bắt đầu viết từ lâu, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi."
Lưu Trường không quá tin lời tên Thúc Tôn Thông này, thế nhưng bất kể y nghĩ như thế nào, việc này vẫn có lợi đối với chuyện giáo hóa kế tiếp.
Lưu Trường ngồi xuống, cười ha hả hỏi: "Thẻ trúc quá nhiều, Trọng phụ có thể nói sơ lược với ta không?"
"Đại vương... Luận giáo hóa, không ai có thể so sánh với Nho gia." Thúc Tôn Thông chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, ông ta có một ý nghĩ điên cuồng, muốn kêu gọi tất cả Nho sinh đi các nơi giáo hóa, giác ngộ cho thiên hạ, mà chuyện này lại cần triều đình ủng hộ, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, đối với thái học, quốc học, ông đều có quan điểm riêng của mình, mà mục tiêu cuối cùng của Thúc Tôn Thông chính là giác ngộ cho cả thiên hạ.
Nói thật, Lưu Trường nghe được lời nói của ông ta đều có chút trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Trường cực kỳ mừng rỡ, điều mà y luôn suy nghĩ cũng chẳng qua là triều đình có thái học, quốc gia có quốc học, huyện có huyện học, hương có hương học, nhưng vị trước mặt này lại đưa ra "Cả thiên hạ được giác ngộ", dường như muốn biến người trong thiên hạ thành Nho sinh, mà ông ta thậm chí còn vì mục tiêu này mà xây dựng một loạt phương án cực kỳ chi tiết.
"Thần dạy hai người, hai người kia có thể dạy bốn người, bốn người đó lại có thể dạy tám người. Tại sao không thể?"
Nho gia cùng học thuyết của Hoàng lão Pháp gia không giống nhau, đại bộ phận học thuyết của Hoàng lão và Pháp gia vẫn chủ trương giấu việc học cùng quốc, không muốn giáo hóa quá nhiều người, cho rằng dân chúng quá thông minh thì không dễ quản lý, dân chúng chỉ cần phục tùng là đủ rồi, nhưng Nho gia nhân chính lại không xung đột với giáo hóa, cho nên chưa hề có ý nghĩ như vậy.
Lưu Trường nghe hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Ý nghĩ không tệ... nhưng phải mất bao nhiêu năm?"
Thúc Tôn Thông đáp: "Không nhiều... Theo kế hoạch của thần, trăm năm có thể thành."
Lưu Trường hít thật sâu một hơi, trăm năm đấy.
Thấy y có chút chần chừ, Thúc Tôn Thông nghiêm túc nói: "Lúc trước đại vương miễn thuế, không phải cũng là kế trăm năm sao? Bây giờ quốc khố trống rỗng, nhưng trăm năm sau, bởi vì chính sách nhân đạo của Đại vương, lương thực quốc khố chắc chắn sẽ chồng chất như núi, dân chúng địa phương giàu có, đất canh tác mênh mông, cho dù là mười Hung Nô cũng không phải là đối thủ của Đại Hán, chuyện giáo hóa hiện giờ cũng là như thế, trăm năm sau, Đại Hán không còn thiếu hiền tài nữa, cho dù chiếm được tất cả đất đai của Hung Nô, cũng có thể có đầy đủ quan lại..."
"Chuyện lớn của quốc gia chính là canh tác và giáo hóa!"
"Tốt!" Lưu Trường đứng phốc dậy, "Ngay cả khanh cũng có chí hướng như vậy, Quả nhân làm sao có thể không bằng khanh được? Cứ làm theo lời khanh nói, ngày mai Quả nhân sẽ thiết lập một chức, xưng là giáo hóa, khanh chấp chưởng phủ Giáo hóa, lại dựa theo những kế hoạch này của khanh, dần dần phổ biến... giác ngộ thiên hạ! Nếu khanh có thể hoàn thành một nửa lời hứa của mình, khanh đã có thể sánh ngang với thánh nhân Khổng Tuân!"
"Đa tạ Đại vương!" Thúc Tôn Thông nói.
Tâm tình Lưu Trường rất tốt, y kéo tay Thúc Tôn Thông, nghiêm túc nói: "Khanh cứ yên tâm đi làm, nếu gặp phải chuyện gì đều có thể trực tiếp tới tìm Quả nhân, nếu có người dám ngăn cản khanh, nói những lời nói nhảm như ngu dân gì đó, vậy cứ trực tiếp nói cho Loan Bố, để Loan Bố chém đầu hắn!"
Lưu Trường tiễn Thúc Tôn Thông ra cửa, nhìn Loan Bố đứng ở một bên, y không khỏi nở nụ cười, "Nho gia các khanh cũng không phải là không có sở trường gì a."
Thúc Tôn Thông nói: "Đại vương cũng là đích truyền Tuân Tử a..."
"Khụ, cái này không giống, trong Nho gia, ngoại trừ một phái Tuân Tử như chúng ta, còn lại đều là Tiện Nho!"
Vừa mới tiễn Thúc Tôn Thông đi, Trương Bất Nghi liền vội vàng đến tìm Lưu Trường.
"Bệ hạ! Có chuyện lớn rồi!" Trương Bất Nghi thở hổn hển, cau mày, thoạt nhìn rất tức giận.
"Hả? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nam Việt phái sứ giả đến quy thuận... nước Ngô lấy danh nghĩa nghênh đón Thái tử Nam Việt, bỗng nhiên xuất binh, liên tục cướp lấy ba cửa ải của quốc gia này, Quán hầu Trường Sa cũng đồng thời xuất binh, lại đoạt thêm một cửa ải... Ba bên đang tiến hành giao chiến..."
"Nước Ngô phái người đến báo sao?"
"Không có, là nước Sở phái người đến báo!"
Lưu Trường trợn mắt há hốc mồm, lúc trước y bức bách Nam Việt xưng thần, muốn quốc gia này hoàn toàn quy thuận, Nam Việt cũng tỏ vẻ đồng ý, nhưng vì sao Tứ ca lại đột nhiên xuất binh công kích người ta??
Việc này, ngươi nói là Triệu vương Yến vương thì ta còn có thể tin tưởng, nhưng Ngô vương làm sao dám...
"Đại vương, Ngô vương đây là muốn mưu phản!" Trương Bất Nghi rèn thép khi còn nóng nói: "Không có mệnh lệnh của ngài, hắn lại dám lệnh nước Trường Sa cùng tấn công nước Nam Việt... Đây là mưu phản, xin ngài lập tức xuất binh!"
"Thối lắm! Tứ ca sao có thể phản ta? Trong đó tất nhiên là có điều kỳ quái, Tứ ca chỉ không kịp nói cho ta biết mà thôi." Lưu Trường nói.
Có thể khiến cho Tứ ca vốn luôn luôn trầm ổn bỗng nhiên xuất binh, trong đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết, bằng không lấy tính cách của Tứ ca, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm lỗ mãng như vậy, hắn cũng không phải Triệu vương! Có lẽ sứ giả của hắn hiển nhiên cũng đang trên đường tới, thế nhưng chạy không nhanh như sứ giả nước Sở a.
"Mau, mời Thái úy, Chu tướng bọn họ lại đây!" Lưu Trường nói.
"Vâng!"
Khi Lục Giả cùng hơn mười vị sứ giả triều Hán bị áp giải lên xe đưa đến một nơi hoang vắng, ông vẫn có chút hoang mang, mà người cũng cực kỳ hoang mang còn có những sứ thần khác, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lục Giả nhìn xung quanh, nhưng không tìm được bóng dáng của Cách, xem ra hắn cũng không được tính vào trong sứ thần triều Hán.
Kê Chúc cười cưỡi tuấn mã, liền chờ đợi ở chỗ này.
Một lát sau, xa xa mới xuất hiện một đoàn kỵ binh, mơ hồ có thể nhìn thấy một tráng hán khôi ngô, khoác áo giáp, cưỡi tuấn mã màu trắng, dẫn mọi người chạy như bay về phía này, trong mắt Kê Chúc hiện lên một tia kiêng kỵ, không kìm được thúc ngựa lui vài bước.
Cũng may bọn họ cũng lo sợ sẽ dọa cho đối phương sợ hãi, vậy nên cũng không đến quá gần, rất nhanh, bên phía đối phương đã có sĩ tốt áp giải một đám người đi tới.
Mà ánh mắt Kê Chúc vẫn luôn luôn rơi vào trên người tráng hán khôi ngô kia, trong đời có thể có địch nhân như vậy... Không biết nên nói là hạnh phúc hay bất hạnh.
Sau khi Kê Chúc đưa ra đề nghị trao đổi tù binh, đối phương cũng cực kỳ sảng khoái đáp ứng.
Đối với quân Hán mà nói, mấy tên thủ lĩnh bộ tộc mà Kê Chúc muốn vẫn còn kém rất xa đám người Lục Giả.
Song phương đều không mang theo quá nhiều quân đội đến đây, Kê Chúc không muốn giao chiến với Đại Hán, mà Đại Hán giờ phút này quả thật cũng không có đủ lương thực đi tác chiến với hắn.
Hạ Hầu Táo cực kỳ bất an nhìn áo giáp trên người, "Tướng quân, như vậy sẽ không có việc gì chứ? Đại vương sẽ không tức giận? Sẽ không đánh thuộc hạ đúng không?"
"Đừng quay đầu! Ngẩng đầu lên!"
"Nghĩ đến bộ dáng của Đại vương!"
"Ngang ngược một chút!"
Chu Á Phu phía sau hắn thấp giọng kêu lên.
Hạ Hầu Táo lần thứ hai ngẩng đầu lên, thậm chí đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Kê Chúc ở xa xa.
Chu Á Phu giờ phút này cũng đang đánh giá quân đội của đối phương, ông híp mắt lại.
Tên Kê Chúc để cho Đại vương để ý như vậy đang ở ngay đối diện, nếu có thể chém xuống thủ cấp của hắn, giao cho Đại vương.
Đại vương chắc hẳn sẽ rất vui vẻ a?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com