Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 486 - Chương 486: Một Nhà Hai Tướng.

Chương 486: Một nhà hai tướng.

"Đại vương, kỵ binh người Đường ít hơn chúng ta."

"Kỵ binh của chúng ta có thể mau chóng tới nơi, giết chúng xong liền chạy, đại quân của bọn chúng muốn báo thù cũng không đuổi kịp chúng ta."

Tướng lĩnh nhỏ giọng nói với Kê Chúc, bọn họ thấy đây là cơ hội tốt không nên bỏ lỡ, chỉ cần ùa hết lên, tuy tổn thất ắt là có nhưng tám phần sẽ giết được người kia, làm một lần diệt trừ hậu họa. Đại Hán cũng chỉ có kẻ đó đáng sợ, số còn lại bọn họ không thèm để vào mắt.

Kê Chúc một thoáng động lòng, quả thực chỉ cần giết được kẻ đó … nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, hắn không phải Thát Cổ hoặc Hộ Đồ, hắn nhìn toàn diệt hơn, một mình Đường vương tương đương với một trăm kỵ binh, mà trong người Đường có rất nhiều mưu giả, đối phương không thể không có phòng bị.

Với thế cục hiện nay, tiếp tục giao chiến với người Đường không lợi ích gì, nên giữ thực lực, từ từ tây tiến, không thể gấp được.

Nhưng Kê Chúc không thể nói như vậy với người dưới trướng.

"Dũng sĩ các bộ bị người Đường bắt, bị dày vò, ta tới là để cứu họ, không nền tùy tiện gây chiến ... Phàm là những người tử chiến vì Hung Nô, ta tuyệt đối không vứt bỏ họ, nhất định toàn lực cứu giúp bất kể là ai cũng như thế.

Đám tướng lĩnh xung quanh không nói chuyện tập kích nữa.

Chu Á Phu cũng đang quan sát bên này, nghĩ cách làm sao chém đầu Kê Chúc.

Lần này hắn phụng lệnh cứu Lục Giả, đại vương vô cùng coi trọng thuyết khách này, bảo hắn dẫn theo binh mã bản bộ tới, những hơn 4000 người. Số lượng không ít, nhưng đối diện với quân của Kê Chúc không là gì, huống hồ nay Hộ Đồ và Kê Chúc liên hợp. Nghe nói Kê Chúc chỉnh hợp rất nhiều bộ tộc của mình, trên dưới một lòng, càng khó đối phó.

May là Hà Tây và đất Hà Nam đều rời vào tay Đại Hán, Kê Chúc mất đi cơ sở, nếu không tên này kế vị thì gay go to.

Dù là Hàn Tín đối diện binh đoàn hơn hai mươi vạn người đồng lòng, đánh bại được cũng trả giá cực thảm trọng.

Nghĩ tới đó, Chu Á Phu càng muốn chém đầu đối phương.

Ở phương diện nào đó, Chu Á Phu rất giống a phụ hắn, ví như chém đầu lấy quân công chẳng hạn, hai cha con nhà này đều có sở thích tới biến thái.

"Tha Chi!"

"Tướng quân!"

"Xạ thuật của ngươi tốt nhất, có thể bắn chết tên Kê Chúc kia không?"

"Ít nhất phải tiến vào tầm bốn mươi bước mới nắm chắc."

Chu Á Phu ngẫm nghĩ, nói với Hạ Hầu Táo:" Ngươi làm ra vẻ mất kiên nhẫn, thúc ngựa tới hai mươi bước ..."

Hạ Hầu Táo là tên cao lớn nhất, sức lực lớn nhất trong quần hiền, chỉ kém Lưu Trường, nói hắn là Nhạc Nghị trong quần hiền cũng không sai. Hắn đang định tiến lên, chợt nghĩ ra cái gì, hỏi:" Vậy bọn chúng giết ta thì sao?"

"Không sao, ta dâng tấu xin truy phong cho ngươi."

"Vậy ta muốn làm triệt hầu."

"Được."

Hạ Hầu Táo không do dự nữa, nghênh ngang thúc ngựa tiến lên, Chu Á Phu nhìn Lư Tha Chi bên cạnh:" Ngươi đi khuyên đại vương về, bốn mươi bước."

"Hiểu!"

Mọi người đầu chuẩn bị xung phong, khi Đường vương giả tiến lên, Hung Nô tức thì bất an, danh tiếng Đường vương quá lớn. Kê Chúc thấy lại có một kỵ sĩ tiến lên, nói gì đó với Đường vương.

Kê Chúc thấy Đường vương vẫn có ý tiến lên, tướng lĩnh xung quanh có vẻ xao động, tức thì quyết đoán phất tay, kỵ binh Hung Nô tức thì lui liền mấy chục bước mới dừng lại.

Chu Á Phu nhìn cảnh này tức lắm, mình thừa cơ tiến hai mươi bước, tên kia lui luôn năm mươi bước, ngươi không phải là nhi tử của Mạo Đốn à, lấy ra khí phách của a phụ ngươi đi chứ.

Địch cẩn thận như thế, muốn tập kích hắn là không thể, Chu Á Phu từ bỏ ý định này, mắt nhìn chằm chằm Kê Chúc, chiến ý dâng lên, sớm muộn cũng có một ngày ta chém đầu ngươi.

"Đại .... Đại vương?" Lục Giả nhìn Đường vương giả trước mặt, nhanh chóng thu lại kinh ngạc, khom người hành lễ:

Hạ Hầu Táo bắt chước Lưu Trường, phất tay:" Trọng phụ, nước Đường ta nghèo, dân không đủ ăn, không đủ mặc vẫn tới cứu ngài! Nếu là tên Như Ý, khẳng định sẽ không tới cứu! Mời trọng phụ về nước Đường làm quốc tướng, quả nhân báo Loan Bố nấu Khoái Thông cho ngài ăn."

Nghe câu chất lượng quá cao này, Lục Giả nhất thời há hốc mồm.

Trao đổi tù binh rất thuận lợi, Kê Chúc hoàn toàn không có ý gặp mặt Đường vương, xong việc là rút, không lề mề gì hết. Chu Á Phu tất nhiên cũng không dám ở lại lâu, vội vàng rút lui, Lục Giả lên xe, lúc này còn có chút hoang mang, nói với tả hữu:" Ta vốn lý gián Kê Chúc và Hộ Đồ, bây giờ lại được giải cứu thế này, có vẻ như ta sợ chết ..."

Chu Á Phu nghiêm mặt nói:" Đại vương sớm biết ngài có ý cầu chết, nên mới cứu, nếu ngài là người tham sống sợ chết đã không sai mạt tướng tới."

"Đúng, quả nhân nghĩ vậy đấy, quả nhân rất kính trọng dũng sĩ, như phụ tử Hạ Hầu tướng quân, đúng là dũng sĩ thiên hạ kính ngưỡng." Hạ Hầu Táo vô liêm sỉ ba hoa:

Chu Á Phu liếc mắt một cái:" Cởi khôi giáp xuống, còn dám nói linh tinh, trị ngươi tội mưu phản."

"Ngươi bảo ta đóng giả đại vương, cứu người xong lại nói ta mưu phản à?" Hạ Hầu Táo nổi nóng:

Lục Giả cười to:" Cái gì không nói, vị tướng quân này đóng đại vương thật sinh động, không khác chút nào ... Lời vừa rồi ta còn tưởng là Đường vương sửa tướng mạo."

Hạ Hầu Táo đắc ý lắm:" Ngươi xem, phải tính đại công cho ta!"

Dưới ánh mắt giết người của Chu Á Phu, Hạ Hầu Táo vẫn phải khuất phục, cơi khôi giáp, mấy quần hiên xung quanh không nhịn được trêu ghẹo. Lữ Lộc kêu lên:" Tên này vừa rồi vũ nhục đại vương, còn nói cái gì Loan Bố với Như Ý, ta sẽ nói cho đại vương biết."

"Phì, sao ta lại quen thứ tiểu nhân như ngươi chứ?" Hạ Hầu Táo nhổ nước bọt:

Quần hiền bắt đầu châm chích, xỉ nhục nhau.

Chu Á Phu lờ đám khốn kiếp đó đi, là hiền tài thực sự trong quần hiền, sự chú ý của hắn đặt cả lên Lục Giả:" Lục công, ngài hẳn là rất hiểu tình hình Hung Nô, nay chúng có bao nhiêu binh lực, biết tiếp theo chúng đi đâu không?"

Lục Giả tuổi ngang với Chu Bột, nhưng đối diện với Chu Á Phu, ông không hề có chút xem thường nào, ở Hung Nô cũng nghe tới uy danh của Chu Á Phu rồi, liền đem toàn bộ tình huống mình biết, nói thật chi tiết.

Ông ta là thuyết khách ưu tú nhất Đại Hán, không chỉ có tài ăn nói, còn có trí nhớ cùng lực quan sát kinh người, đó là điều hiển nhiên không giỏi quan sát tùy tình hình ứng phó, sao thành thuyết khách giỏi.

Chu Á Phu càng nghe càng kinh ngạc:" Khi Vương tướng đồng ý dùng tù binh trao đổi ngài, ta còn tức giận, cho rằng không đáng. Giờ xem ra tác dụng của ngài còn hơn đội quân vạn người, Kê Chúc mà biết ngài có nhận thức như thế về Hung Nô sẽ không để ngài đi."

Lục Giả lắc đầu:" Kê Chúc là cường địch của Đại Hán, người này chỉ dùng ba ngày là thu phục được bộ tướng của Hộ Đồ, hắn còn đi khắp nơi cung kính mời văn sĩ tới giúp mình trị quốc, đối xử với ta lễ số chu toàn. Người này làm việc lão luyện, làm người chững chạc, có trí tuệ lớn."

Chu Á Phu bình thản nói:" Không sao, ta sớm muộn gì cũng giết chết hắn."

Nhìn Chu Á Phu tự tin như vậy, nhất thời Lục Giả như thấy bóng dáng Chu Bột, cuồng ngạo như nhau, khác vị đại vương nào đó, cha con họ kiêu ngạo giấu bên trong, không tùy tiện lộ ra.

Ông ta không nhịn được khen:" Giáng hầu hổ tử, một nhà hai tướng, thật đáng kính phục."

Chu Thằng Chi theo sau không xa mặt tối đen, thúc ngựa rời đi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment