"Chu tướng!" Yên vương Lưu Tị cười ha hả nhiệt tình nắm tay Chu Bột kéo ông ta ngồi xuống.
Chu Bột vẫn nghiêm túc, không nói không cười.
Lưu Tị cười khổ người này thực sự khó tiếp xúc, cố tình nói đùa làm hòa hoãn bầu không khí:" Quả nhân nhờ ngài đánh bại người Hồ ở Liêu Đông, ngài hay quá, xử luôn người Hồ ở Ô Hoàn và Tiên Ti."
Chu Bột không sợ Yên vương:" Khi bọn chúng yếu ớt không diệt trừ, chẳng lẽ đợi chúng mạnh lên mới ra tay à?"
Nếu người khác ăn nói thế này Lưu Tị không nhịn, sớm chỉ mặt chửi bới rồi, nhưng Chu Bột lập đại công cho nước Yên, chiến dịch này riêng tù binh đã mang về hơn bốn vạn, bộ tộc sau đó quy thuận không đếm xuể, Lưu Tị cười lệch miệng rồi sao còn giận ông ta:" Không, quả nhân không hề có ý trách tội, chỉ là Chu tướng dùng đội quân vài nghìn, phá chục vạn người Hồ, làm quả nhân kinh ngạc."
"Trừ Hung Nô ra, người Hồ khác không đáng sợ." Chu Bột nói đơn giản:
Đúng là trừ Hung Nô, người Hồ khác các ở phương đều vô cùng lạc hậu, không có thuật luyện sắt, đánh trận không chiến thuật, tóm lại là chẳng có cái gì ... Gặp phải cường nỏ của Đại Hán, giáp kỵ của Hung Nô đều chỉ có đường chết. Cả Hung Nô lẫn Đại Hán đều không coi những kẻ đó là địch.
Lưu Tị đích thân mời rượu Chu Bột, chúc mừng ông ta giành được thắng lợi.
Vốn Lưu Tị chỉ muốn Chu Bột thanh trừng Liêu Đông, kết quả Chu Bột đánh cho cả các nước Triều Tiên ra hàng, thế là nước Yên thêm lãnh địa rộng lớn, có thể thiết lập thêm nhiều quận huyện, vượt xa kỳ vọng của hắn.
Nhận sự khoản đãi của Yên vương xong, Chu Bột liền cáo từ, chuẩn bị về nước Triệu.
Yên vương quyến luyến mãi:" Mãnh tướng như ngài ở nước Triệu thật lãng phí, không bằng tới nước Yên ta."
"Đại vương! Nước yên cần nhất không phải là mãnh tướng, mà là hiền tài trị quốc." Chu Bột từ chối ý tốt của Lưu Tị, dứt khoát rời đi:
Tiễn Chu Bột đi rồi, Lưu Tị thở dài, quay sang Tuyên Nghĩa ở bên, xấu hổ nói:" Tuyên công chớ trách, quả nhân muốn giữ Chu tướng lại làm thái úy, không phải thay thế ngài."
Tuyên Nghĩa là món quà lớn Lưu Trường tặng Yên vương, sau khi ông ta tới nước Yên, chỉnh đốn quan lại, khiến quan trường nước Yên trong sạch, lại giúp Lưu Tị thi hành nhiều chính sách, trong thời gian ngắn giúp nước Yên phát triển chưa từng có. Lưu Tị vô cùng coi trọng Tuyên Nghĩa.
Tuyên Nghĩa bình tĩnh nói:" Đại vương, xin thả những người Hồ bị bắt, ban cho họ gia súc đất đai, nếu đã đánh bại rồi, tiếp theo nên dùng cách mềm mỏng, để lòng họ hướng về."
"Cứ làm theo ý Tuyên công." Lưu Tị tâm tình rất tốt:" Bệ hạ thực sự nên sớm đăng cơ, trước kia triều đình chỉ biết làm hỏng chuyện của quả nhân, kiêng kỵ đề phòng các chư hầu. Nay bệ hạ chấp chính, bọn ta có thể thẳng tay thi triển hoài bão rồi."
Tuyên Nghĩa nhắc nhở: "Đại vương, Đường vương chưa đăng cơ, không thể gọi là bệ hạ."
Lưu Tị chẳng coi vào đâu: "Chỉ có bệ hạ mới xứng với cách xưng hô này, người khác không đáng nói."
Tuyên Nghĩa cau mày, vị đại vương này chỉ phục Đường vương, không phải thiên tử Đại Hán ... Nếu Đường vương còn thì vẫn ổn, nếu Đường vương không còn, vị đại vương này không ngồi yên ... Có điều Đường vương trẻ trung cường tráng, hẳn không cần lo.
Khi Chu Bột về tới nước Triệu, Triệu vương dẫn hết quần thần ra nghênh đón.
Mấy năm qua nước Triệu phát triển rất nhanh, nhưng không phải kiểu đi ăn mày như nước Đường, hoặc kiểu cướp đoạt như nước Yên, nước Triệu có sách lược trị quốc riêng, đó là cho mượn quốc tướng. Lần này nước Yên phá người Hồ, tặng nước Triệu rất nhiều vật tư, đủ nước Yên bò ra từ đống đổ nát.
"Chu tướng, khổ ngài rồi."
Chu Bột rất khinh thường Yên vương, nhưng đối với Triệu vương lại rất tôn trọng, ít nhất không dám lớn tiếng răn dạy.
Như Ý dắt tay Chu Bột đi về vương cung:" Nhi tử của ngài Á Phu đúng là viên hổ tướng hiếm có, chắc Chu tướng chưa biết, hắn sắp phong hầu rồi. Một nhà hai hầu, đều là mãnh tướng, thực sự làm người ta kính phục."
"Ồ!" Trên mặt Chu Bột xuất hiện vẻ kinh ngạc hiếm có:" Thằng nhãi đó mà cũng xứng đứng ngang hàng với thần sao?"
"Ha ha ha, Chu tướng chưa biết thôi, để ta kể ngài nghe ... À phải rồi, Ngô vương viết thư cho ta nói, khả năng cần một vị tướng quân cường hãn." Như Ý cười to, vừa thu hoạch một mẻ lớn lại thấy cơ hội trước mắt, hắn thực sự quá hài lòng với vị quốc tướng này rồi:
Lưu Trường tiếp kiến Hàn Tín và Chu Xương xong không lâu, sứ giả nước Ngô liền tới.
Sứ giả nước Ngô có hai người, một lớn một nhỏ, lớn là thái phó, nhỏ là ... Do tử của Lưu Trường.
Có điều lúc này không phải nói chuyện nhà, Lưu Trường bảo sứ giả ngồi xuống:" Rốt cuộc có chuyện gì, sao đột nhiên lại đánh nhau với Nam Việt?"
Sứ giả bẩm báo:" Đại vương, Triệu Đà phái trưởng tôn Triệu Muội tới Trường An, Triệu Trọng Thủy không muốn, câu kết với kẻ không muốn quy phục Hán trong nước để phản kháng. Khi Ngô vương dẫn người đón Triệu Muội, chúng muốn thừa cơ mưu hại Ngô vương, đoạn tuyệt hoàn toàn Đại Hán và Nam Việt."
Lưu Trường mặt tối đen đáng sợ:" Sau đó?"
"Ngô vương từng cứu mấy thương cổ Nam Việt khỏi tay tặc khấu, cho bọn họ tiền tài để về nhà, những người này thừa cơ tìm Ngô vương tố cáo. Ngô vương phái sứ giả báo nước Trường Sa, lập mai phục, đánh trọng thương quân đội Nam Việt, nước Trường Sa cũng xuất binh đoạt một quan ải .... Triệu Đà ra mặt bắt trưởng tử, thỉnh tội với Ngô vương, muốn đình chiến."
"Rắm thối! Muốn đánh là đánh, muốn hòa là hòa, bọn chúng coi quả nhân thành Như Ý à? Người đâu, gọi Hoài Âm hầu tới đây."
Lưu Trường không ngờ mình có ý tốt cho Nam Việt một cơ hội quy thuận, bảo cả Tứ ca đi đón con tin Nam Việt, kết quả đám đó định mưu sát huynh trưởng của quả nhân à?
"Đúng! Phải làm thế lâu rồi!" Lưu Khải đi cùng lớn tiếng nói:
Thái phó trừng mắt:" Công tử chớ quên lời dặn của đại vương."
Lưu Khải đành cúi đầu, không dám nói nữa."
Thái phó vội nói: "Đại vương, Ngô vương phái thần tới đây muốn nói với đại vương, ngàn vạn lần đừng khai chiến với Nam Việt, nếu cần hạ chỉ trách phạt Ngô vương và Trường Sa vương."
"Hả vì sao?"
"Nam Việt dễ thủ khó công ..." Thái phố liền trình bày suy nghĩ của Ngô vương:
Lưu Trường nghe tới đâu gật tới đó:" Ha ha ha, huynh trưởng này của quả nhân đúng là cái gậy nguấy phân... Ừm, thông tuệ, cứ làm theo huynh ấy."
Rồi quay sang Lưu Khải:" Thằng nhãi này là sao, sao Tứ ca lại đưa nói tới."
"Trọng phụ, a phụ nói cháu thông tuệ, nên tới thái học đọc sách."
"Vì thông tuệ hay vì giỏi gây chuyện?"
Lưu Khải tự tin nói:" Đương nhiên là thông tuệ."
Thái phó nghiêm mặt nói:" Đại vương, Ngô vương khổ vì công tử khó bảo, sai thần ném tới Trường An."
"Hả?" Lưu Khải tròn mắt:" A phụ vứt ta đi à?"
Lưu Trường thấy thái phó này là người thú vị, cũng phối hợp:" Vừa vặn, vóc dáng này thích hợp làm tiều phu."
"Trọng phụ!" Lưu Khải hét lên:
"Ha ha ha !" Lưu Trường cười vang, đứng dạy xoa đầu thằng nhãi này, nói:
- "Thái phó về sớm đi, bảo với Tứ ca ta, cẩn thận với Triệu Đà, ông ta không dễ đối phó ... Tuyệt đối không thể xem thường."
"Vâng!"
"Hừ, may mà ông ta không thành công, nếu hại Tứ ca ta, ta đào mộ tổ ông ta."
Thái phó nghẹn ở cổ họng, lời muốn nói lại không dám nói ra.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com