Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Trường An Nay Đã Khác.

Chương 488: Trường An nay đã khác.

Cái đế quốc mới này rốt cuộc không còn vẻ già nua trầm lặng như ban đầu, cứ như cả thiên hạ đều sống lại, mà các chư hầu vương đời một, sau khi có được tín nhiệm và kỳ vọng của triều đình, bắt đầu thực hiện hùng tâm tráng chí của mình.

Hơn hai mươi năm Đại Hán lập quốc, thay đổi rõ nhất là hộ tịch.

Khi Cao hoàng đế mới lập quốc, Tiêu Hà đã nghĩ cách để gia tăng nhân khẩu, mà biện pháp của ông ta rất đơn giản, không dày vò bách tính.

Ông ta xác lập tỉ lệ thuế một phần mười lăm, miễn hết lao dịch không cần thiết, dù là đô thành Trường An cũng tạm không xây tường thành, để bách tính nghỉ ngơi phục hồi. Sau đó tới thời Lưu Doanh, Tào Tham thay đổi chính sách, cổ vũ sinh con, nữ 16 tuổi không gả là phạt.

Tới giờ nhân lực Đại Hán dần khôi phục, nhiều huyện thành không còn trống không như trước nữa, người đi đường nhiều lên, thế nên mới có cảnh Đại Hán như là sống lại.

Một đại hán khôi ngô vừa đi vào tửu quán, chưa kịp nói gì thì người xung quanh đồng loạt đứng dậy, dùng đại lễ bái kiến:" Đại vương!"

Lưu Trường hoang mang, Loan Bố thất kinh, giáp sĩ tức thì vây quanh đại vương. Lưu Trường phất tay để họ tránh ra, hỏi:" Sao các ngươi nhận ra quả nhân?"

Chủ quán cẩn thận nói:" Đại vương cao lớn uy mãnh, thích mặc hoa phục ..."

Lưu Trường chỉ biết thở dài, nhị ca có thể thi thoảng ra ngoài du ngoạn, y thì không ... Vì Lưu Trường quá bắt mắt, khi người khổng lồ nhỏ mặc hoa phục nghênh ngang đi qua, bách tính Trường An đều biết, đại vương tới rồi.

Giờ Lưu Trường giờ không thể dùng tên Lữ Sản hoặc Lữ Chủng như trước kia nữa, vóc dáng này ở Trường An chỉ có y thôi.

Từ khi Phàn Khoái qua đời, Lưu Trường nhìn ai cũng thấy lùn tịt, chỉ Trần Bình còn miễn cưỡng nhìn thẳng y, còn lại phải ngẩng đầu lên hết.

Đặc trưng bề ngoài của y quá rõ ràng, không cách nào che giấu.

Lưu Trường thấy những ánh mắt sợ hãi xung quanh, biết không thể ngồi đây thoải mái ăn uống bốc phét với người ta nữa, thở dài rời đi. Trường An náo nhiệt vô cùng, nhưng tựa hồ không liên quan gì tới y nữa rồi.

Khi Triệu Bình tới Trường An, giáo úy cổng thành kiểm tra đi kiểm tra lại, Triệu Bình cũng phải tức giận.

"Giấy tờ chi tiết như vậy, vì sao còn làm thế? Chẳng lẽ cố ý làm khó?"

"Xin ngài chớ trách, mạt tướng làm theo lệnh mà thôi." Giáo úy nói xong bảo giáp sĩ cho qua:

Triệu Bình không tiện nói gì, áp bất mãn xuống, đi vào Trường An. Mấy năm qua Tấn Dương phát triển rất nhanh, nhưng vẫn không bì được Trường An, người qua lại đông đúc, giáp sĩ chắn trường Triệu Bình mở đường, xe ông ta mới đi được. Con đường này hơi tắc, thường xuyên nghe thấy tiếng đánh xe chửi bới vì bị kẹt.

Hai bên đường cũng chẳng có lấy mảnh đất trống, có thương phiến rao bán hàng, có đủ loại quán rượu, hiệu vải, náo nhiệt vô cùng.

Sĩ tử trẻ trung, nữ tử nhiệt tình, còn có lão giả dắt tôn nhi chơi phố, đúng là một khung cảnh tươi vui thanh bình.

Đối với dư nghiệt Đại Tần như Triệu Bình mà nói, khung cảnh ngột ngạt, áp lực vẫn con như ở trước mắt, ở nước Tần, sẽ không thể thấy cảnh phồn hoa này, không thể thấy con người nói cười này. Dù là chợ ở nước Tần cũng lạnh lùng, người qua lại vội vã, căn bản không mấy người dám thong dong đi dạo đường phố.

Trên mặt Triệu Bình bất giác xuất hiện nụ cười:" Bóng câu qua khe cửa chỉ thế mà thôi ... Đúng là thái bình thịnh thế."

Triệu Bình tới hoàng cung, được giáp sĩ dẫn tới Tuyên Thất Điện.

Trong Tuyên Thất Điện lúc này có mấy chục cận thị, những người này xếp những bàn ghế đơn giản, treo hai chữ quán rượu xiêu vẹo, còn Lưu Trường mặc thường phục đang tán gẫu với cận thị đóng giả sai vặt quán rượu, y vừa uống rượu vừa cười đùa.

Hiển nhiên vị này đang chơi trò chơi trong hoàng cung, lệnh cận thị đóng giả quán rượu, mình thì làm thực khách.

Lưu Trường đang ngồi kiểu lưu manh ăn thịt, chợt thấy Triệu Bình đứng ở cửa, tức thì như trẻ con làm chuyện xấu bị bắt gặp, luống cuống ngồi đàng hoàng lại, quát:" Lui ra, lui ra!"

Sau đó ngoạc miệng cười đứng dậy:" Triệu công tới rồi, quả nhân nhớ quá."

"Đại vương đang làm gì thế?" Triệu Bình thu lại nụ cười:

"À ...."

"Nghe nói đại vương bận rộn quốc sự, té ra là bận kiểu này sao?"

"Triệu công, quả nhân vừa đánh xong Hung Nô, thực sự không có việc gì để làm, muốn ra ngoài chơi, lại bị người ta nhận ra ... Còn cách nào khác."

"Đây là chủ ý của ai?"

"Trương Bất Nghi đấy." Lưu Trường vô sỉ nói:

Triệu Bình nổi giận:" Thần biết ngay mà, tên nghịch tặc đó xúi bẩy quân vương, nên chém đầu."

Lưu Trường để Triệu Bình phát tiết hồi lâu, thi thoảng lén nhìn mặt ông ta, cố gắng lảng đi:" Triệu công, chuyện nước Đường thế nào?"

"Rất tốt, gian tặc rời nước Đường, tới triều đường làm ngự sử, đây là bất hạnh của thiên hạ, nhưng là may mắn lớn của nước Đường."

"Triệu công không cần giận như thế, lần này mới ông tới là có chuyện muốn ủy thác."

"Nếu đóng giả quán rượu thì lão thần không làm được." Triệu Bình không dễ bị lừa:

"Khụ, chuyện này chớ nhắc nữa, nếu bị hạng người như Tư Mã Hỉ nghe được, e rằng hậu nhân hiểu lầm quả nhân là hôn quân." Lưu Trường vung tay:" Quả nhân muốn ông làm quốc tướng, ông thấy sao?"

Triệu Bình sửng sốt, ông ta biết đại vương gọi mình tới là để ủy thác trọng trách, nhưng không ngờ lại muốn mình làm quốc tướng. Triệu Bình hơi do dự, ông ta theo đại vương rất lâu, nhưng còn có Loan Bố, Loan Bố chưa kiếm được quan chức gì, mình lại làm quốc tướng:" Đại vương, khi thần tới nghe nói đại vương muốn Lưu hầu làm quốc tướng."

Với tâm phúc như Triệu Bình, Lưu Trường không phải che giấu gì:" Triệu công chưa biết, đa số lão thần trong triều căm ghét quả nhân, chỉ có vài người Trương tướng, Trương Bất Nghi, Sài Vũ, Thúc Tôn Thông là tâm phúc."

"Trước đó Công Tôn Thần mời Trương tướng dự tiệc, sai thê tử ra hầu hạ, quả nhân hoài nghi có kẻ an bài muốn phế cánh tay của ta. Suy đi nghĩ lại, người làm được chuyện này chỉ có Trần Bình."

"Trần Bình nhìn có vẻ luôn đứng về phía ta nhưng tâm tư ông ta rất sâu, ta không dám xác định. Trước đó ta mời Lưu hầu tới trợ trận, ngay trước mặt ta, Trần Bình mời Lưu hầu là quốc tướng, ha ha ha, sao quả nhân không biết ông ta cố ý. Lấy Trương Lương thay Trương Thương là muốn làm suy yếu khả năng kiểm soát của quả nhân."

Triệu Bình nghe rất chăm chú:" Sao tới mức đó?"

"Bọn chúng sợ quá nhân, chuyện quả nhân muốn làm quá nhiều, chúng sợ quả nhân làm được nên kéo chân."

"Nếu thế sao đại vương còn dùng Trần Bình?"

"Thối, không dùng Trần Bình thì dùng Trương Bất Nghi à? Hôm nay dùng hắn làm thiếu phủ lạnh thì mai Đại Hán diệt vong rồi."

Trần Bình không khỏi trầm tư:" Đại vương, dù là thời Cao hoàng đế, đại thần trong triều cũng có bất hòa, cũng có người nói chân Cao hoàng đế, đại vương không cần nhắm vào ông ta như thế."

"Ha ha ha, khi a phụ còn, bọn họ không ngông nghênh như bênh giờ, cục thế ta đối diện còn gian nan hơn a phụ nhiều."

"Đúng là ở một số phương diện, đại vương vượt qua Cao hoàng đế, nhưng ...."

"Đừng nhưng vội, mau mau nói chi tiết phần trước." Lưu Trường cắt lời:

"Không nên nói thì hơn ạ, tránh tổn thương hòa khí quân thần."

"Ha ha ha !" Lưu Trường không giận còn cười sảng khoái, chỉ khi ở cùng mấy xá nhân, y mới có thể thoải mái như vậy:

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment