Đây là tòa phủ đệ đơn sơ ở thành tây, nhìn kiểu gì cũng không thấy có gì nổi bật, nhưng vì người ở trong đó mà vang danh Trường An.
Người ở nơi này là Trương Lương.
Lúc này Lưu An đang đọc nội dung trong sách, Trương Lương cười khà khà đợi nó đọc xong mới hỏi:" An, nước Ngô tập kích Nam Việt, ngươi thấy sao?"
Lưu An lập tức đáp:" Nam Việt vương khi quân phạm thượng, dung túng con hành hung, Ngô vương chưa báo đã chinh phạt, đều có tội."
"Không đúng, nếu ngươi hiện là Đường vương, chẳng lẽ xử tội cả hai người họ." Trương Lương lắc đầu:
Lưu An điều chỉnh lối suy nghĩ:" Nam Việt vương có tội, Ngô vương vì nước phá địch, công bù tội?"
"Không đúng."
"Hả?" Lưu An nhíu mày vất vả suy nghĩ:
Trương Lương cười nói:" Cho ngươi một ngày, mai nói với ta, nếu vẫn sai sẽ bị mắng."
Lưu An gật đầu, chợt hỏi:" Sư phụ, họ nói sư phụ sắp làm quốc tướng rồi, có thật không?"
Trương Lương vuốt râu, lần nữa lắc đầu:" Ta không làm được."
"Vì sao, tài năng của sư phụ rõ ràng đủ làm quốc tướng."
"Vì ta không cùng đường với đại thần trong triều, ở Trường An có một người không muốn ta làm quốc tướng, chỉ cần còn ông ta, đại vương nhất định không để ta làm quốc tướng."
Lưu An nhíu mày:" Có phải là Trần Bình không ạ?"
Trương Lương trố mắt, không tin nổi, thằng bé này vậy mà đoán ra sao?"
Lưu An nhìn sắc mặt Trương Lương liền biết ngay là mình đoán đúng rồi, toét miệng cười:" A phụ nói, phàm là chuyện xấu, nhất định do Trần Bình làm."
"Ha ha ha ha" Trương Lương không nhịn được cười:" Đừng hỏi nữa, yên tâm học tập đi, không liên quan tới ngươi."
Lưu An đứng dạy bái lạy, lại nói:" Sư phụ, a phụ là hôn quân, không chịu trọng dụng người, để đệ tử thành Đường vương, nhất định bái người làm quốc tướng."
"Đi đi! Thằng nhãi này đúng là nhi tử của a phụ ngươi." Trương Lương phất tay đuổi Lưu An ra ngoài:
Lưu An ra tới cổng thì Lưu Tường đang đợi nó, Lưu Tường khoác vai một người, trông rất hợp nhau, thấy Lưu An ra thì nói ngay:" An, giới thiệu cho đệ một người, là con của Tứ trọng phụ, tên Khải, là huynh trưởng của đệ."
Lưu An vội dùng đại lễ bái kiến, Lưu Khải bất ngờ, đỡ nó lên.
Lưu Tường bất lực nói:" Đừng để nó lừa, nhìn nó bề ngoài ngoan ngoãn, thực ra đầy bụng xấu xa."
Ba người tụ tập cùng nhau, Lưu Tường vui vẻ giới thiệu cho Lưu Khải tình hình Trường An:" Khải, bình thường ngươi chơi gì?"
"Ta thích cờ."
"Tốt, hôm nào chúng ta cùng chơi, ngươi thấy đói không?"
"Có chút."
"Vừa vặn, cữu phụ kia của ta sau khi bị biếm thì ở nhà nuôi gà vịt, hạ nhân trong phủ không nhiều, chúng ta đi mượn."
Lưu An gật đầu:" Đệ ít tuổi nhất, ở ngoài canh chừng cho các huynh ... Có điều riêng gà thôi không đủ cho huynh đệ chúng ta ăn, hay là tới nhà một cữu phụ khác của đệ, ở đó không có ai, tiện ra tay ...."
Chu Á Phu sau khi dẫn quân đội tới Trường An liền cho tướng sĩ nghỉ ngơi, mấy tướng lĩnh trong quân đều thở phào.
Bọn họ phải nghỉ lâu rồi mới đúng, vì Lục Giả bị ép lên thảo nguyên một chuyến, lúc này vô cùng mệt mỏi. Chỉ Chu Á Phu chưa thể nghỉ, còn phải dẫn Lục Giả đi bái kiến đại vương.
Uy vọng của Chu Á Phu trong quân cực cao, mấy quần hiền đều cung kính tiễn hắn đi, sau đó cởi giáp, chuẩn bị về nhà.
"Không cùng đi gặp đại vương à?"
"Đại vương lại chẳng chạy nổi, mai đi, ta mệt muốn chết rồi."
"Tha Chi, tới nhà ta không?"
"Thôi, ta về gặp a phụ."
Mấy người tán gẫu rời giáo trường, hẹn nhau mai gặp rồi ai nấy cáo từ.
Đi trên con đường quen thuộc, Phàn Kháng ngâm nga ca khúc bậy bạ, tới trước phủ, đột nhiên có bóng người nhảy qua tường nhà mình, rất nhanh lại có mấy cái bóng nữa. Đứa đầu tiên nhảy ra trong lòng ôm không ít thịt, bất an nhìn quanh, khi phát hiện ra Phàn Kháng đang nhìn thì toàn thân cứng đờ.
Phàn Kháng nhìn đám nhóc con cũng há hốc mồm.
Lưu An ảo não, nếu biết có người về mình chẳng leo vào, nó đành đổi khuôn mặt ngoan ngoãn, đi tới gọi :" Cữu phụ."
Giây phút đó Phàn Kháng kinh hoàng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Thôi chết rồi, mình thành cữu phụ rồi.
Phàn Kháng hai mươi năm đi trộm dê nhà cữu phụ, rốt cuộc đã gặp báo ứng.
.......... ..........
Chu Á Phu cùng Lục Giả đi vào Tuyên Thất Điện, Lưu Trường vô cùng vui vẻ:" Ha ha ha, đệ nhất công thần về rồi ... Trọng phụ, năm xưa thảo phạt Nam Việt, quả nhân có chút bất kính, mong trọng phụ thứ tội."
"Khi đó đại vương còn nhỏ, thần sao dám trách." Lục Giả bái lạy:
Lần này Lưu Trường gọi trọng phụ là chân thành, y luôn coi thường đám thuyết khách, cho rằng họ là đám người mồm mép mà thôi. Nhưng Lục Giả đã thay đổi cái nhìn sai lầm của Lưu Trường, biết đoàn sứ thần Lục Giả có đi không về, lòng vô cùng xúc động.
Đời sau hậu nhân nói tới cuộc chiến Đại Hán và Hung Nô, ánh mắt chỉ đặt vào các danh tướng, ít ai nhìn thấy các sứ thần, bọn họ đa phần là người lấy tính mạng làm cái giá để hoàn thành sứ mệnh.
Lưu Trường vô cùng khâm phục.
Y kéo Lục Giả ngồi xuống, lại mời các sứ thần khác ngồi hai bên, lời nói đầy tán thưởng và khâm phục.
Lục Giả chắp tay:" Trận chiến này thành công, là vì rất nhiều tướng sĩ, thần không dám nhận công đầu."
"Nếu không có trọng phụ ly gián Hung Nô, khiến Hộ Đồ và Kê Chúc không dám tới cứu viện, không biết phải hi sinh bao quân tốt, trọng phụ không công đầu thì ai?"
Lưu Trường tức khác bày tiệc khoản đãi sứ thần, đồng thời ban thưởng từng người.
Mọi người đều hoan hỉ, chỉ có Lục Giả áy náy:" Thần không ly gián được Hộ Đồ và Kê Chúc, sao dám nhận thưởng?"
"Công lao trước đó là đủ rồi." Lưu Trường chợt nhớ ra cái gì, hỏi:" Ồ, tên đại vu chỉ tính ra được hung đâu?"
Lục Giả đáp:" Kê Chúc không muốn thả người này, không muốn người Hung Nô làm việc cho Đại Hán ... Có điều đại vương chớ lo, thần thấy Kê Chúc rất muốn biết tình hình nước Đường từ hắn, tuyệt đối sẽ không giết đâu ... Chỉ tiếc lần sau gặp lại không biết hắn có phải là kẻ địch của chúng ta không."
Khoản đãi sứ thần, Lưu Trường nhìn ra họ mệt mỏi, cho họ về trước, giữ lại Chu Á Phu.
Với Chu Á Phu, Lưu Trường không khách khí, đấm luôn cho một phát:" Khá lắm, thằng nhãi này, xem ra sẽ thành thái úy đây."
Chu Á Phu bình tĩnh nói:" Là công của tướng sĩ."
Lưu Trường đấm phát nữa:" Ngươi càng này càng giống a phụ ngươi, không biết cười nữa à, cười cái xem, nếu không quả quân xóa bỏ tước vị của ngươi."
Chu Á Phu đành nặn ra một nụ cười.
Hai người đang tán gẫu thì có cận thị bẩm báo, Vũ Dương hầu cầu kiến, Lưu Trường nghe mà giật nảy mình, mãi lâu sau mới nhớ ra đó là Phàn Kháng.
Phàn Kháng kéo ba thằng tiểu tử vào Tuyên Thất Điện, đẩy chúng tới trước mặt Lưu Trường:" Đại vương, mấy thằng nhãi này ngang nhiên trộm thịt nhà thần, bị thần bắt tại trận."
“Cái gì? Ăn trộm à?” Lưu Trường thoáng sững người rồi cười to: "Ha ha ha, đúng là con ta."
Lưu Trường mừng rỡ, xoa đầu ba tên tiểu tử, chẳng có lấy tí tức giận nào, còn truyền thụ kinh nghiệm:" Nhà Phàn Kháng có gì mà trộm, tới nhà cữu phụ ta ấy, còn cả Chu gia! Biết không, gà của Chu gia, dê của Lữ gia, còn có hoa quả nhà bá phụ các ngươi! Giờ bá phụ các ngươi ở nước Yên làm vương, đây là thời cơ tốt."
"Gà Chu gia so với Tào gia thì sao ạ?" Lưu Tường tò mò hỏi:
Lưu Trường khinh bỉ:" So thế nào được, gà Chu gia là Trường An nhất tuyệt."
Mấy thằng nhãi sáng mắt, Phàn Kháng thì kêu lên:" Đại vương sao có thể cổ vũ chúng làm trộm."
Lưu Trường trừng mắt: "Ngươi ra vẻ trưởng bối gì ở đây, trước kia chúng ta đi trộm còn ít à?"
Ở phương diện nào đó Kiến Thành hầu vô cùng bất hạnh, làm cữu phụ của Lưu Trường, Phàn Kháng, đúng là xui hộc máu.
Phàn Kháng ngượng ngùng sờ mũi:" Vậy cũng không thể trộm nhà thần chứ?"
"Chỉ ngươi được đi trộm của cữu phụ, không cho do tử trộm của ngươi, lý nào lại thế?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com