Thấy Lưu Trường đứng về phía mình, đám nhãi con mừng lắm, không còn sợ hãi gì nữa. Chu Á Phu lặng lẽ nhìn chúng, giọng âm u:" Sau này nếu muốn ăn gà có thể tới nhà ta, có điều cẩn thận, giáp sĩ nhà ta nhiều lắm."
Mấy thằng nhãi nhìn mặt sắt của Chu Á Phu hơi sợ.
Lưu Trường lại nói giúp:" Đừng sợ, đại trượng phu không ăn của cữu phụ và trọng phụ thì ăn của ai? Cứ đi đi, có điều không được ăn một mình, phải cứu tế bách tính trong ngoài thành, thế mới là đại trượng phu."
Đúng lúc này Tào Xu và Phàn Khanh cùng nhau đi vào.
Lưu Trường tức thì trở mặt:" Mấy thằng nhãi này, dám đi ăn trộm à? Hôm nay ta phải xử lý các ngươi."
Phàn Khanh cả kinh ngăn lại:" Bọn chúng sao chịu được đại vương đánh."
Tào Xu dẫn mấy thằng nhãi đi, nhưng không tha cho chúng, giao cho thái hậu.
Vì thế rất nhanh trong Trường Lạc cung truyền ra tiếng ca vang của Cao hoàng đế, thậm chí có nhiều người hợp tấu.
Phàn Kháng sau khi biết Phàn Khanh có thai thì mừng lắm, cười không khép miệng lại được, đột nhiên nụ cười của hắn đông cứng trên mặt, hỏi:" Thằng nhãi này sau khi lớn lên sẽ không ăn trộm của nhà thần chứ?"
Lưu gia có truyền thống hại cữu cữu, Phàn Kháng và Tào Quật thành người bị hại lớn nhất trong thế hệ sau.
Hôm sau, đường vương phủ, quần hiền quy tụ.
Lần này thì tất cả đều tới.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, đám người năm xưa hoành hành bá đạo khắp Trường An, hôm nay chỉ thiếu mỗi Tiêu Diên đang làm quan ở nước Đường. Đáng tiếc, Quản Trọng Nhạc Nghị lại thiếu mất Quản Trọng.
Đám trẻ con nghịch ngợm trước kia, nay đều đã trưởng thành.
Đại điện năm xưa chứa được bọn họ, lúc này không chứa được nữa rồi, đành phải chuyển ra ngoài sân, bọn họ cũng có người đã lâu không gặp, ai nấy kích động, huyên náo ồn ào.
Lưu Trường hắng giọng, nghiêm túc nói :" Hôm nay chỗ chúng ta không có triệt hầu, không có tướng quân, không có giáo úy, không có quan lại ...."
Nhìn Lữ Lộc một cái bổ xung:" Cũng không có tiểu tốt tầm thường, chỉ có huynh đệ tụ họp."
Cả đám cười rộ, Lữ Lộc làu bàu:" Đại vương nói thì nói, nhìn thần làm gì?"
"Đại vương nói đúng, hôm nay huynh đệ tụ họp, không luận cái khác, dù là người không xứng ngồi cùng chúng ta, cũng không được khinh thường." Chu Thắng Chi lại nhìn Lữ Lộc một cái:
"Đúng, dù có người không nên thân, chúng ta cũng không được sỉ nhục." Hạ Hầu Táo nhìn Lữ Lộc một cái:
Lữ Lộc tức thì hét lên:" Đại vương, tên Hạ Hầu Táo này đóng giả người, còn sỉ nhục người, làm uy danh của người mất sạch."
"Hả, có chuyện này à?"
Hạ Hầu Táo vội phân bua:" Thần chưa từng sỉ nhục đại vương, đóng giả đại vương là để người Hung Nô sợ hãi, thần cứu Lục Giả, lập đại công. Các ngươi tưởng đóng đại vương dễ lắm à? Riêng trọng giáp đã làm ta đau rồi."
Lữ Lộc khinh bỉ:" Có gì khó, ta cũng làm được."
Tiếp đó hắn cười như thằng ngốc:" Quả nhân là Đường vương, quả nhân thiên hạ vô địch."
Lưu Trường tức thì nhào bổ tới, đè Lữ Lộc xuống:" Thằng ranh này, trong mắt ngươi quả nhân là tên ngốc à? Xem quả nhân có đánh chết ngươi không?"
Tiếng cười vang dội.
Lưu Trường dùng cánh tay kẹp Lữ Lộc, tay kia ăn uống, Lữ Lộc thở hổn hển:" Đại vương muốn đánh thần cũng phải để thần ăn một bữa chứ."
"Ăn cái gì? Ngươi xem ngươi đi, trong quần hiền, ngươi kém nhất, với quan chức hiện giờ của ngươi mà còn ăn được à?"
Chu Thắng Chi cười to: "Đúng đấy, ngươi nhìn bọn ta đi, Á Phu, Táo, còn cả Tha Chi, ba người có thể phong hầu rồi, ta tuy kém nhất cũng có thể làm giáo úy. Trần Mãi, Quán A làm việc cho cửu khanh, Thị Nhân có đại nho làm thầy, Mạc Như làm giáo úy Trường An, Tiêu Diên làm trưởng sử quốc tướng, ngay cả Chủng đệ đệ ngươi cũng làm đình úy thừa ... Chỉ có ngươi làm truân trưởng? Ngồi với bọn ta không xấu hổ à?"
Lưu Trường thấy Lữ Lộc không nói ra lời thì cười to:" Được rồi, đừng nói nữa, nếu không Lộc khóc đấy ... Há mồm."
Y không thả Lữ Lộc, nhưng đút thịt cho hắn ăn.
Loan Bố đứng ở đằng xa, nhìn quần hiền mà cảm khái.
Đám trẻ con phá phách năm xưa ngày ngày cần hắn tới đình úy đón ra, lúc này đã trưởng thành tới tầm cao làm người ta không dám xem thường, có thể tưởng tượng hai mươi năm nữa chúng sẽ đều là trụ cột của Đại Hán, trên người chúng đã nhìn thấy bóng dáng tam công cửu khanh.
Nhất là Chu Á Phu mặt mày bình tĩnh, tác phong và năng lực hoàn toàn vượt trội quần hiền, khả năng sẽ thành người thống lĩnh quần hiền.
Lại thấy họ hứng trí cao như vậy, Loan Bố không tiếp tục ở đây nữa, chuẩn bị về phủ nghỉ ngơi.
"Loan bá phụ!"
Vừa mới ra ngoài không ngờ Loan Bố gặp một đám trẻ con, cầm đầu là Đường thái tử Lưu An:" Công tử, đại vương đang bận."
"Không phải, cháu tới tìm bá phụ."
"Ồ, công tử có gì sai bảo?"
"Loan bá phụ! Hai ca ca cháu bị đình úy bắt rồi, xin bá phụ cứu họ!"
Loan Bố tức thì ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh ngắt, thở một tiếng thật dài, năm xưa vì sao ta lại đi đưa thư chứ?
Uống rượu tới ngà ngà say, Lưu Trường lảo đảo về Hậu Đức Điện, Tào Xu giúp Lưu Trường thay y phục.
Lưu Trường rất vui:" Quần hiền của quả nhân thế nào cũng làm được chuyện lớn, quần hiền của a phụ làm sao mà so được."
Tào Xu nói:" An đã tới tuổi, có nên an bài cho nó vài xá nhân?"
"Đệ nó tự tìm, Lưu Trường ta bao nhiêu xá nhân như vậy, đều là do bản thân vất vả tìm được, không hề dựa vào an phụ. Nó muốn thì nó tự tìm."
"Loan quân do Cao hoàng đế an bài, Quý công do thái hậu an bài, Triệu công là do do Tiêu tướng an bài ..." Tào Xu còn đang liệt kê thì Lưu Trường đã ngày khò khò:
Nàng hết cách, gọi mấy cận thị tới vất vả lắm mới khiêng được Đường vương vào phòng. Chẳng mấy chốc Lưu An quay về, thò đầu nhìn trái ngó phải.
"Đừng nhìn nữa, a phụ con ngủ rồi."
Lưu An thở phào, toét miệng cười sán tới Tào Xu:" A mẫu."
"Gây chuyện gì rồi?"
"Con chưa bao giờ gây chuyện, là do hai huynh trưởng con làm, con chỉ cứu họ thôi."
Tào Xu nhìn nhi tử chằm chằm:" Con vốn ngoan ngoãn đọc sách, bây giờ ..."
"A mẫu lo con sẽ biến thành bá phụ à?"
"Đừng nói bừa."
Lưu An cười:" A mẫu đừng lo, có bản lĩnh việc gì phải sợ, có vị trí, người có năng lực mới ngồi được."
"Con suốt ngày chơi ở ngoài."
"Sao lại là chơi à, không ra ngoài sao quen hiền lương trong triều, a phụ có thể ngồi ở vị trí này không phải vì đông đảo hảo hữu sao?"
Tào Xu kinh ngạc:" Ai dạy con như thế?"
"Con vốn không định nói nhiều, chỉ là thấy a mẫu suốt ngày lo lắng nên mới nói, a mẫu tin con là được, không cần làm gì, không cần nói gì." Lưu An vênh mặt lên:
Tào Xu mất một lúc cảm khái:" Lưu hầu dạy thật tốt, theo Hàn Tín thì học thành Hạng Vũ, theo Trương Lương thì học thành Trần Bình."
Lưu An lần nữa nhe răng cười:" A mẫu, con đi ngủ đây."
"Đi đi!" Tào Xu không nói gì nữa, thậm chí cả chuyện xá nhân cũng không nhắc tới:
Nàng nhìn ra rồi, thằng nhãi An này kế thừa huyết thống phản tặc của Lưu Trường, bình thường nhìn ngốc nghếch, nhưng toan tính rất nhiều, ẩn giấu sâu, còn giống phản tặng hơn a phụ nó. Ít nhất Lưu Trường không có nhiều tâm tư như thế, là người rất đơn thuần.
Tào Xu đang suy nghĩ thì ở phòng trong, Lưu Trường đột nhiên mở mắt ra, làm gì có chút say nào.
Thằng nhãi đó không tệ, giải quyết cho mình một phiền toái, y không muốn vì do tử mà trở mặt với Tào Xu, cũng không muốn vì nhi tử mà làm chuyện bất lợi với do tử.
Ít nhất trong lòng Lưu Trường, bọn nhóc đều là máu mủ của mình.
Có điều nàng nói học thành Hạng Vũ là có ý gì? Quả nhân dùng binh pháp của Hoài Âm hầu, sao lại thành Hạng Vũ? Có điều An học thành Trần Bình là thật, Lưu hầu là người chơi dương mưu, lại dạy ra thứ dùng âm mưu, không biết trong lòng ông ấy bi ai thế nào?
Đáng tiếc, Lưu Trường thở dài, lần nữa nhắm mắt lại.