Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 491 - Chương 491: Nhà Có Ba Đứa Trẻ.

Chương 491: Nhà có ba đứa trẻ.

"Đây không phải Triệu công sao? Lâu rồi không gặp, sao lại già như thế rồi?" Triều nghị còn chưa bắt đầu, Trương Bất Nghi vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc đã không nhịn được mà trào phúng:

Triệu Bình cười nhạt:" Lần này tới triều đình nhậm chức."

"Nhậm chức à, chuyện tốt, yên tâm đi, ta sẽ an bài cho ông một chuyện tương đối nhẹ nhàng, ông chẳng sống được bao lâu đầu, ta sợ ông chết trên triều."

"Tên phản tặc ngươi chưa bị giết thì ta làm sao chết được?"

Khi Triệu Bình tới triều, quần thần có chút kiêng kỵ, bọn họ đều biết Lưu Trường luôn muốn thay bọn họ, bởi thế nhận định Triệu Bình và Trương Bất Nghi là một bọn, tới để đối phó với bọn họ. Nhưng nghe hai người này thân thiết hỏi thăm nhau, mắt sáng lên, té ra không phải địch mà là bạn.

Thế là nhanh chóng có một đám đại thần vây quanh Triệu Bình nói cười.

Triệu Bình quả nhiên khác với tên Trương Bất Nghi kia, lễ số chu đáo, trò chuyện với các đại thần rất hài hòa.

Ôi, xá nhân của đại vương đều giống ông ấy thì tốt biết bao.

Mọi người cảm khái như thế.

"Đại vương phái Lưu Kính xây dựng hoàng lắm làm thiên hạ trống không, các nơi di cư gần mười vạn người tới vùng hoàng vu Hà Tây, thế này phải làm sao?"

Có đại thần mập mờ nói chuyện xây dựng hoàng lăng.

Triệu bình lòng sáng tỏ, lại vờ như đầy căm phẫn hô:" Chuyện này do gian tặc xúi bẩy, ta nhất định khuyên bảo đại vương bỏ suy nghĩ này."

Trương Bất Nghi nối giận chất vấn:" Triệu Bình, tên gian tặc, ngươi phản đối bệ hạ, có ý đồ gì, muốn mưu phản gì?"

"Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn đại vương cảm thông dân tình."

Thế công thủ đã đổi, khi phản tặc thành công, phản tặc liền biết thành trung thần mà trung thần lại thành phản tặc.

Lưu Kính rất mạnh tay, ông ta không bảo quan lại địa phương tới bẩm báo, mà mượn sức Tú Y, điều tra hào tộc các nơi, trọng tâm đặt vào kẻ ức hiếp bách tính, thôn tính đất đai. Kết quả tra một cái, tình hình các nơi làm người ta kinh sợ, cả tộc nhân thái hậu cũng hoành hành làm ác ở địa phương.

Loại như Tứ Quân còn giữ thể diện, mặc dù làm ác không ít, nhưng thi thoảng vẫn cứu tế bách tính, chỉ ngấm ngầm thôi, không cho Tề vương biết.

Đám hào tộc kia thì muốn gì làm nấy, bọn chúng không cần thể diện, chỉ cần lợi ích, quan viên địa phương tới chất vấn, chúng lên hô to: Khi tổ phụ ta theo Cao hoàng đế nhập quan thì ngươi làm gì? Còn muốn quản ta à?

Những kẻ này kế thừa tước vị tổ phụ để lại, cao hơn cả huyện lệnh, dựa vào công lao người đi trước, trở thành đám quý tộc tham lam, không chuyện ác nào không làm.

Lưu Kính sau khi điều tra xong tình huống liền không khách khí với bọn chúng nữa.

Quan lại địa phương lập tức áp giải chúng tới Hà Tây, đất đai của chúng thì chia cho bách tính đương địa canh tác, giải phóng nô lệ điền họ, để họ có đất đai của mình. Tức thì tiếng than khóc dậy đất, đám quý tộc toàn lực tìm kiếm quan hệ, hi vọng bảo toàn tộc của mình.

Triều thần vì thế càng căm hận Lưu Kính.

Mấy ngày qua Lưu Kính hai lần bị ám sát, Đường vương phẫn nộ, lệnh đình úy toàn lực truy bắt.

Đón nhận vô số ánh mắt ác ý, Lưu Kính chẳng hề sợ hãi.

Triều nghị bắt đầu, mọi người đi vào hoàng cung.

Chuyện đầu tiên Lưu Trường công bố, bái Triệu Bình làm quốc tướng.

Trương Bất Nghi trợn tròn mắt, quốc tướng à?? Ông ta bằng vào cái gì chứ?

Chuyện này chẳng cho Trương Bất Nghi phản đối, Triệu Bình liếc hắn một cái rồi lập tức nhận lệnh.

Quần thần yên tĩnh, đây là chuyện chẳng ai ngờ tới, Triệu Bình đột nhiên nói:" Đại vương, thần muốn đàn hặc Lưu Kính, vì xây dựng hoàng lăng đã huy động mười vạn bách tính, khiến thiên hạ mệt mỏi, dân sống không yên."

Quần thần mừng rỡ theo sau ông ta, nối nhau dâng tấu.

Lưu Trường nổi giận:" Quả nhân cho ngươi làm quốc tướng, để ngươi làm chuyện này à?"

Trần Bình lúc này nhìn đám đại thần nhao nhao phụ họa Triệu Bình thì khẽ lắc đầu, tiến vào trạng thái dưỡng thần.

Còn Triệu Bình đã thành hiền tướng điển hình trong miệng quần thần, cãi nhau to với Trương Bất Nghi, khiến Đường vương nổi giận phất tay áo mà đi, chớp mắt thu được danh vọng lớn, quần thần tới bái kiến ông ta, giọng đầy kính phục.

Lưu Trường đùng đùng nổi giận quay về Hậu Đức Điện, vừa ngồi xuống đã cười to.

"Đại vương, xảy ra chuyện gì, sao vừa giận vừa vui."

"Ha ha ha, tiếp báo ba bên, quả nhân muốn thiết lập năm quận Hà Tây ở phía tây, năm quận Liêu Đông ở phía đông, năm quận Nam Việt ở phía nam. A phụ chẳng qua có năm mươi quận, sớm muốn quả nhân mở ra trăm quận, hai trăm quận, vượt qua a phụ."

Phàn Khanh khó hiểu:" Trường, thiên hạ đâu ra đất đai cho chàng mở hai trăm quận?"

Lưu Trường đắc ý:" Nàng ngốc à, nếu không có nhiều đất đai như vậy thì một quận chia thành bốn năm quận, thế là đủ rồi."

"Vậy thì có tác dụng gì, tự nhiên sinh ra không ít quan lại."

"Đương nhiên có, như thế hậu nhân xem sử sách sẽ thán phục quả nhân."

"Đại vương chàng ngay cả năm quận Hà Tây còn chưa mở được mà muốn mở 200 quận, thiết lập quận Hà Tây đi rồi hẵng nói." Không biết từ khi nào Tào Xu dẫn Lưu An đi vào:

Lưu Trường gãi đầu:" Khó lắm ... Không người, không quan, không lương thực .... Nam Việt vương cũng không dễ đối phó, chẳng biết Tứ ca có đấu lại được không? Phía nước Yên càng hoang vu, những chuyện này đều cần quả nhân nghĩ cách. Làm hiền vương đều rất mệt, các nàng không hiểu đâu."

"A phụ lấy Triệu công làm tướng, vì sao không để sư phụ con làm?" Lưu An bất mãn hỏi:

"Cái thằng nhãi này biết gì, Trần Bình muốn quả nhân an bài ông ta làm quốc tướng ấy chứ?" Lưu Trường gặm đùi dê đắc ý nói:

Lưu An ngẫm nghĩ:" A phụ, liệu có khả năng Trần Bình cố ý để a phụ thấy ông ta mong a phụ để Lưu hầu làm quốc tướng không?"

Lưu Trường sững người, thịt dê liền chẳng ngon lành gì nữa.

Trước đó Lưu Trường đúng là có ý để Trương Lương làm quốc tướng, nhưng Trần Bình chủ động tiến cử Trương Lương làm y bỏ ý định này.

Vì Lưu Trường cho rằng, Trần Bình làm thế vì muốn tăng cường thực lực lão thần, tuy nhìn thì Trần Bình thân cận với Lưu Trường, thực tế ông ta là một thành viên của phe lão thần, chỉ là phe lão thần lại không coi Trần Bình là người mình.

Y đệ Triệu Bình làm quốc tướng vì tránh trong triều có hai cái túi khôn, mình đối phó không xuể.

Nhưng giờ Lưu An nói thế, Lưu Trường bắt đầu do dự.

Chẳng lẽ Trần Bình cố ý tiến cử Trương Lương, nhưng Trương Lương quan hệ rất tốt với thái hậu, không giống đại thần khấc, mà ông ta luôn tỏ ra mình không có theo đuổi gì, yên tâm dưỡng lão.

Nhưng nghĩ thế Lưu Trường lại không khỏi nghĩ ngược lại, phải chăng Trương Lương cố ý để An tới nói với mình như thế.

Tầng tầng lớp lớp, Lưu Trường thấy đau đầu.

Lưu Trường đột nhiên kéo tay Lưu An:" Đi dạo cùng ta."

Lưu An theo sau Lưu Trường vẻ mặt ngoan ngoãn, Lưu Trường cao lớn, bước chân lại nhanh, Lưu An phải chạy mới theo kịp a phụ.

Lưu Trường dừng lại bên một cái đình, xung quanh là giả sơn nhấp nhô:" An, con còn nhỏ, có vài việc không đơn giản như con thấy đâu."

Lưu An thở hồng hộc lau mồ hôi:" Là sao ạ?"

Lưu Trường bế nó lên:" An, con biết vì sao ta ở đây không?"

"Vì a phụ muốn quản lý Đại Hán thật tốt."

"Thực ra ta chỉ muốn bảo vệ người nhà, về phần Đại Hán, đó là chức trách, không phải tâm nguyện. Bất kể Lưu hầu dạy con cái gì, con cũng phải nhớ ... Đại trượng phu trước tiên phải bạo vệ nhà mình, bảo về người nhà của mình."

"A phụ, con sẽ không học cái xấu đâu."

"Ha ha ha, Lưu Hầu không xấu, tất nhiên cũng không dạy hư con."

Hai cha con ngồi hóng gió, Lưu An mấy lần muốn lên tiếng lại thôi.

"Con phải học cho tốt, tương lai a phụ ra ngoài tác chiến, quốc gia do con quản lý."

"Vâng!"

"Đói chưa?"

Khi hai người về trong điện, dưới ánh nến, Tào Xu thấy hai cái mặt đầy mỡ, chất vấn: "Hai cha con lén đi ăn vụng à?"

"Không phải." Hai cái miệng cùng đáp:

Phàn Khanh đi tới hít hít:" Đúng là đi ăn vụng rồi ... Đại tỷ, họ đi ăn vụng không dẫn muội theo."

Tào Xu nhìn ba đứa trẻ trong nhà, hết sức bất lực.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment