Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 492 - Chương 492: Đại Thế Đã Mất.

Chương 492: Đại thế đã mất.

"Trẻ ngoan!" Lữ hậu nhìn hai tên tiểu tử tới bái kiến mình, tâm tình rất tốt:

Lữ Lộc và Phàn Kháng lúc này vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn nhìn không ra sự xốc nổi thường ngày.

"Di mẫu, lần này xuất chinh, cháu chém đầu ba mươi địch, không làm a phụ mất mặt." Phàn Kháng kiêu ngạo nói:

Lữ hậu cười:" Giỏi, có phong phạm của Vũ Dương hầu."

Lữ Lộc hơi cuống, vội nói:" Cô mẫu! Cháu chém được một Đô cốt hầu Hung Nô."

"Ừ không tệ."

Phàn Kháng lại nói tiếp:" Cháu còn bắt sống một Hung Nô vương."

Nói xong liếc Lữ Lộc.

"Cháu ... Chém một đô cốt hầu."

"Cháu dẫn người đi thu hoạch 700 chiến mã."

"Cháu ... Chém ..."

"Cháu cướp đại kỳ của Thát Cổ."

"Cháu ..."

Nhìn hai đứa này so kè, Lữ hậu chỉ biết lắc đầu, trừ Lưu Doanh ra, bà rất đối xử rất nhẹ nhàng với con cháu trong tộc, đến cả con của Lưu Nhạc, bà cũng muốn phong tước ... Con của Lưu Doanh thì bà không thích.

Tất nhiên bà vẫn yêu thương đích tôn như Tường, tuy không bằng An do bà đích thân nuôi lớn, còn về đứa bé khác, cơ bản là coi như người xa lạ, chẳng có tình cảm gì, khác nào đám Lưu Phì, Như Ý.

"Kháng, cháu tuy dũng mãnh, nhưng a phụ cháu không chỉ nổi danh vì vũ dũng, mà là danh tướng văn võ song toàn, cháu phải thường đọc sách, học theo a phụ cháu."

Phàn Kháng lập tức đứng dậy:" Vâng!"

Lữ hậu lại nhìn sang Lữ Lộc, thằng bé này không hợp với quân lữ, nhưng lần này coi như có quân công, đề bạt được rồi:" Lộc, sau này cháu nhậm chức trong triều, càng phải đọc sách, đừng làm hỏng quốc sự, hiểu chưa?"

"Vâng!" Lữ Lộc cũng đứng dậy thi lễ:

Tiễn hai tên tiểu tử đi rồi, Lữ hậu hỏi cận thị:" An đâu, sao hôm nay không thấy nó tới?"

"Công tử An, công tử Tường, công tử Khải xuất cung rồi ạ."

"Ôi, mấy thằng nhãi này." Lữ hậu lắc đầu, lãnh đạm nói:" Ta luôn nghĩ Ngô vương thông tuệ nhất trong số chư hầu, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn vặt này, vì hắn giao chiến với Nam Việt, sợ triều đình khiêng kỵ mà phái nhi tử tới. Học theo Sở vương nhưng Sở vương phái thái tử tới Trường An học tập, hắn lại phái đứa con thứ năm chẳng được coi trọng ..."

Cận thị không dám tiếp lời, cúi đầu nói:" Đại vương vũ dũng, Ngô vương sợ cũng phải ạ."

"Hắn không sợ Trường, hắn sợ ta."

Lần này Lưu Hằng chưa báo với triều đình đã tự ý khai chiến với Nam việt, đích thực khiến Lữ hậu không vui, nhưng thấy hắn viết thư thỉnh tội với Lưu Trường, lại phái nhi tử tới Trường An, bà không giận nữa.

Khả năng vì thái độ của hắn, khả năng vì xem thường thủ đoạn của hắn.

Nam Việt vương được giáp sĩ vây quanh, đứng lên nhìn quân địch đằng xa.

Triệu Đà không ngờ được rằng, mình mưu tính bao lâu, cuối cùng chính nhi tử của mình phá hủy tất cả.

Khi Lưu Trường vào Trường An, ông ta ý thức được, phải thay đổi thái độ với Đại Hán. Trước kia Nam Việt luôn biểu thị tôn kinh bề ngoài mà không thân cận, không để Đại Hán vươn tay tới Nam Việt, thần phục bề ngoài, hợp tác thương nghiệp, tránh bị khống chế.

Nhưng Lưu Trường thì khác.

Triệu Đà quá hiểu tính cách ác liệt của thằng nhãi này, thích công to, mê chinh chiến, một khi nắm đại quyền là sẽ phát động chiến tranh. Nếu Nam Việt còn giữ thái độ cũ, thằng nhãi đó nhất định sẽ tới đánh.

Mà Đại Hán phát triển mỗi lúc một nhanh, Nam Việt thua kém ngày một lớn, ông ta nghĩ ra cách tốt nhất là phái sứ giả tới nịnh bợ Lưu Trường một phen, sau đó quy thuận, như thế mình có thể thành chư hầu vương khác họ duy nhất ở Đại Hán.

Nhưng Triệu Đà không ngờ, mình bước trước đưa tôn tử đi, bước sau nhi tử thiếu chút nữa đưa mình đi.

Triệu Đà nhìn Triệu Thủy bị giáp sĩ giữ ở bên, lúc này hắn đầu tóc xõa xượi, áo trên bị cởi ra, toàn thân là vết roi, Triệu Thủy là thái tử, xưa nay luôn coi Nam Việt là vật trong tay mình, hắn bất mãn với thái độ thỏa hiệp của a phụ, cho rằng có nơi hiểm yếu che chở, Đại Hán căn bản không là gì.

Suy nghĩ này của hắn tất nhiên được không ít tướng lĩnh Nam Việt tán thành, chỉ vì uy vọng của Triệu Đà cực lớn, Triệu Thủy không dám chống đối. Về sau hắn có nhi tử Triệu Mục, Triệu Đà vô cùng thích đứa tôn tử này, coi là người kế thừa để bồi dưỡng.

Triệu Đà không hề bất mãn về chuyện này, hắn cũng rất cưng chiều Triệu Mục thông minh.

Chỉ là hắn không ngờ a phụ muốn đưa Triệu Mục tới Trường An, hắn không nhịn được nữa, vì thế hắn chuẩn bị giết Ngô vương, bóp chết khả năng nghị hòa giữa hai nước.

Nhưng hắn quá đề cao bản thân, đánh giá thấp đối thủ.

Ngô vương đang lo làm sao mở biên quan của Nam Việt thì có một thằng ngốc dẫn quân xông tới.

Ngô vương vốn có thể bắt ngay thằng ngốc này, nhưng hắn không làm thế, chuyên môn thả cho thằng ngốc đi, phục kích viện binh, đuổi theo bại binh, thừa cơ phá quan ải. Triệu Đà rốt cuộc tới nơi, lập tức bắt lấy Triệu Thủy đã dẫn nước Ngô đánh tới tận đô thành.

Cứ nghĩ lại là Triệu Đà đau lòng.

Triệu Thủy là thái tử, hắn muốn vào quan ải, sĩ tốt trấn thủ không dám không mở, không dám không cứu viện, thế là nước Ngô cứ đuổi sát đằng sau, lấy tiền tam quan.

Triệu Đà rợn người, còn may ông chưa truyền vị cho tên này.

Nếu tên này làm Nam Việt vương, chẳng biết nước Nam Việt được mấy ngày thì mất.

Nam Việt có tứ quan, Hoành Phổ Quan, Cuống Phổ Quan, Dương Sơn Quan, Hoàng Khê Quan, được xưng thiên quan, chỉ cần nghìn binh sĩ canh giữ, không kẻ địch nào có thể dễ dàng đột phá. Nay bốn quan ải đã bị đột phá ba, chỉ còn cái cuối cùng nguy ngập.

Triệu Đà mà không phản ứng nhanh thì Triệu Thủy đã diệt Nam Việt rồi, không nhịn được mắng:" Xem chuyện tốt ngươi làm đi, quân đội nước Ngô sớm muộn cũng chặt đầu hai chúng ta."

Triệu Thủy không phục:" A phụ, con nguyện xuất binh, trước đó chẳng qua bị người Ngô đánh lén thôi, nếu giao chiến chính diện, con chưa chắc đã thua."

"Ha ha ha ..." Triệu Đà đột nhiên cười:" Ngươi thấy mình đối phó được với Phó Khoan, Quán Anh à?"

"Bọn chúng có là gì, dù Đường vương tới, con cũng bắt sống."

"Hay, nói hay lắm." Triệu Đà vỗ tay, nói với tả hữu:" Dẫn vị mãnh tướng tuyệt thế này theo ta."

Lưu Hằng ở dưới chân núi quan sát địch, mau chóng chú ý tới có chiến xa đi về phía mình, hắn ngăn cản cung nỏ thủ, đồng thời giục chiến mã chạy về phía chiến xa.

Triệu Đà được giáp sĩ đỡ, run run xuống chiến xa, tiếp đo ho liên hồi, cúi người hành lễ:" Đại vương, thần có tội."

Lưu Hằng không xuống ngựa, cũng không cho ông ta đứng dậy, lạnh lùng nói:" Lão thất phu, giờ còn muốn cầu xin à? Về đợi chết đi."

Triệu Đà sững người, chẳng phải Ngô vương nổi danh nhân nghĩa bao dung sao, ông ta vội nói:" Thần quản giáo bất lực, khiến nghiệt tử phạm lỗi lớn, thần có ý quy phục, không muốn khai chiến với Đại Hán, đó là lỗi của nhi tử, thần mang hắn tới cho đại vương xử trí."

Triệu Thủy cả kinh:" A phụ! Sao lại làm thế? Sao lại làm thế?"

Triệu Đà lắc đầu, mặt mơ hồ có nước mắt, diễn cảnh ông già thương tâm tới cực điểm.

Lưu Hằng nghiêm mặt, toàn thân run lên như chứa lửa giận vô tận:" Ta có ý tốt tới đón các ngươi, nhi tử ngươi dám phục kích ta, nhi tử Khải của ta bị thương, nay sinh tử không rõ ... Đang do thái y Trường An cứu chữ ... Ông còn dám tới xin khoan thứ à? Ta phải diệt Nam Việt các ngươi, báo thù cho nhi tử."

Triệu Đà thấy lửa giận rừng rực cháy trong mắt Lưu Hằng, không giống giả, chẳng lẽ nhi tử mình làm nhi tử hắn bị thương.

Chẳng trách triều đình phái người tới giảng hòa, tên này không chịu, cố chấp muốn đánh, thì ra là thế.

Triệu Thủy hét lên:" Ngươi ngậm máu phun người, ta chưa từng đánh tới, bị các ngươi phục kích, làm sao khiến nhi tử ngươi bị thương được."

"Ngươi câm mồm cho ta." Triệu Đà quát lớn tuốt kiếm ra, đi tới bên Triệu Thủy, nhìn Lưu Hằng:" Con ta làm bị thương con đại vương, ta dùng nó đền mạng."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment