Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493: Đây Là Thiên Mệnh.

Chương 493: Đây là thiên mệnh.

Thấy Triệu Đà định chém Triệu Thủy, Lưu Hằng cũng không dám khẳng định ông ta làm thật hay giả, chẳng may là thật thì chuyện này quá tệ, hắn vội quát lên:" Khoan đã."

Kiếm của Triệu Đà dừng trên đầu Triệu Thủy, Triệu Thủy sợ nhũn người, không nói ra lời.

"Ép cha giết con là bất nhân, quả nhân không làm chuyện đó."

Lưu Hằng cau mày: "Nếu ngươi có ý sửa sai, vậy bắt những kẻ tập kích đưa tới Trường An trị tội ... Ngoài ra ngươi phải thật lòng quy thuận, nếu không ta không tha ngươi."

Triệu Đà ném kiếm: "Đa tạ đại vương."

Lưu Hằng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Triệu Đà hết cách rồi, nếu còn tứ quan, dù quy thuận, ông ta vẫn còn uy, nhưng nay phòng tuyến mất sạch, địch có thể ngồi thuyền tới diệt Nam Việt ... Không biết dạy con, đúng là không biết dạy con, không biết dạy con mà.

Khi ông ta sai người đỡ Triệu Thủy lên, hắn vẫn lẩm bẩm:" A phụ giết ta, a phụ giết ta."

Triệu Đà quay về, Triệu Muội tức thì đi tới, bái kiến đại phụ.

"Muội à, đại thế đã qua rồi, giờ chỉ hi vọng thằng nhãi đó có thể nể tình nghĩa, tha cho Nam Việt."

Cùng lúc ấy, Lưu Hằng về doanh trại, Lưu Hữu tức thì đứng dậy đi tới:" Tứ ca, Triệu Đà đã đầu hàng chưa?"

Lưu Hằng lắc đầu, nhìn sang hai vị quốc tướng:" Phó tướng, Quán tướng, lần này nhờ hồng phúc Đường vương may mắn đánh bại quân đội Nam Việt, quả nhân nhất định thỉnh công cho hai vị."

Quán Anh cười:" Ngô vương không cần phải thế, Nam Việt vương là bậc hào kiệt, nhưng mưu thần, tướng lĩnh, thái tử chỉ là chuột nhắt thôi. Cả nước Nam Việt, có mỗi Triệu Đà khó đối phó."

Phó Khoan cũng đồng ý với Quán Anh.

Lưu Hằng bấy giờ mới nói:" Nam Việt vương đã đồng ý quy thuận, đồng thời giao toàn bộ tướng lĩnh tham dự việc này ra, như thế uy tín của ông ta ở Nam Việt mất hết. Tiếp theo là phải làm sao hoàn toàn khống chế Nam Việt."

"Quả nhân muốn di dân Nam Việt tới Ngô Mân Việt, đam tội dịch Ngô, Mân Việt tới Nam Việt."

Phó Khoan lên tiếng:" Vẫn nên hỏi Đường vương trước, trận này là bất đắc dĩ, chưa báo lên, sau này chuyện gì cũng phải hỏi Đường vương."

Lưu Hằng gật đầu:” Tất nhiên là thế.”

Trong Tuyên Thất Điện, lúc này đèn đuốc sáng choang, quần thần tụ tập.

Lưu Trường ngồi thoải mái ở thượng vị, thoải mái nói:" Lần này là tiệc riêng, các khanh không cần câu nệ."

Mặc dù vị đại vương nào đó nói thế, nhưng quần thần không tin.

"Quả nhân lấy được Hà Tây, đã bàn với Chu tướng rồi, chuẩn bị thiết lập quận Võ Uy, quận Kim Thành, quận Trương Dịch, quận Tửu Tuyền và quận Đôn Hoàng."

"Chúc mừng đại vương."

"Đại vương mở rộng bờ cõi, công đức vô cùng."

Không ít đại thần tung hô.

Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Chuyện này làm quả nhân rất cao hứng, hẳn các khanh cũng cao hứng. Chỉ là thiết lập nhiều quận huyện như thế cần quan lại, mà Đại Hán nay tìm đâu ra nhiều quan lại như thế?"

Quần thân nghe câu này yên tĩnh hẳn, cái nụ cười quỷ dị của đại vương làm người ta thấy có chỗ nào đó không ổn.

"Bởi thế, quả nhân chuẩn bị chuyên môn thiết lập một khoa cử cho năm quận Hà Tây, triệu tập hiền tài thiên hạ tới khảo hạch, người thông qua có thể tới Hà Tây làm quan! Đương nhiên, triều thần công lao lớn, quả nhân chưa bao giờ quên các khanh .... Bởi thế quả nhân đem ân điển này ban cho các khanh, con cháu trong tộc đều có thể tham gia khảo hạch này! Lệnh của quả nhân, bọn chúng phải đi làm quan."

Quần thần choáng váng, đi Hà Tây là quan à, có mà đi chăn dê ấy.

Chu Xương đứng dậy phản bác ngay:" Đại vương! Thiên hạ chưa từng có lý nào ép người làm quan, nếu không phải thật lòng làm quan, sao có thể tạo phúc một phương! Hành vi của đại vương là bức bách hiền tài tới địa phương, thần phán định, những người này không có lòng dạ quản lý địa phương, thậm chí làm ác ở đại phương ... Xin đại vương thu hồi mệnh lệnh."

Lưu Trường gật gù:" Ồ, quả nhân nói sai, lệnh của quả nhân là, bọn chúng phải cam tâm tình nguyện đi Hà Tây làm quan."

"Đại vương! Không thể như thế." Triệu Bình cũng nhảy ra:" Đây là chính sách hà khắc, thực thi như thế nhất định gây phản tác dụng."

"Vậy ngươi nói xem phải làm sao?" Lưu Trường bực bội nói:

Triệu Bình thở dài, nhìn các đại thần xung quanh:" Nếu như quan lại không đủ, vậy thì bọn thần ra mặt, mời những hiền tài ẩn cư, rồi chọn thanh niên tài tuấn từ thái học ... Để bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, quản lý địa phương."

Lưu Trường đồng ý luôn:" Vậy các khanh làm đi."

Quần thần chỉ đành chấp nhận, Trần Bình vuốt râu, lần nữa nhắm mắt lại.

Trong đêm, Lưu Trường lần nữa giật mình tỉnh giấc, y ngồi bật dậy há miệng thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

"Đại vương!" Tào Xu nắm tay Lưu Trường hỏi:" Sao thế?"

Trong bóng đêm Tào Xu không nhìn rõ mặt Lưu Trường, thời gian qua Lưu Trường tỉnh giấc giữa đêm quá liên túc, chuyện này càng lúc càng liên tục. Tào Xu rất lo lắng, mời thái y tới kiểm tra, nhưng thái y lệnh kiểm tra khắp lượt đưa ra kết luận: Khỏe như trâu.

Lưu Trường day trán: "Không sao ..."

Y chẳng biết phải giải thích với Tào Xu ra sao, khi còn rất nhỏ, y thường năm mơ thấy những thứ kỳ quái, mỗi lần thức dậy thứ y nhớ được không nhiều, chỉ có những mảnh vụn kỳ ức.

Lúc còn nhỏ Lưu Trường đem chuyện kỳ quái trong đó kể cho người nhà, nhưng không ai tin y. Khi y nói với a mẫu ràng mình tới tiên đảo, a mẫu chỉ nói:" Được rồi, được rồi, con tới rồi, con ngủ đi, ngủ đi."

Khi tuổi Lưu Trường càng nhiều, những thứ trong mơ càng chân thật, nơi y tới hình như không phải là tiên đảo, mà là ... Tương lai?

"Xu, nàng nói trên đời này có thiên mệnh không?"

"Đương nhiên là có, năm xưa Cao hoàng đế khởi nghĩa chém con của Bạch Đế ... Trần Thắng, Ngô Quảng quật khởi từng được sách trong bụng cá, đêm có hồ ly kêu ... Tần vương đăng cơ, có người mang ngọc tỷ tới trả."

"Vậy quả nhân cũng có thiên mệnh à?"

"Đại vương tất nhiên là có thiên mệnh, nếu không sao làm được chuyện lớn như thế?"

"Ha ha ha ha, vậy thì không sao rồi, nhất định là có tiên nhân truyền đạo trong mơ, đợi lần sau mơ thấy tiên nhân, ta sẽ bắt lấy ông ta, để ông ta làm quốc tướng, nếu dám không theo, liền nấu ông ta!"

Tào Xu kinh hãi:" Đại vương không thể khinh khi tiên nhân!"

"Ngủ đi! Ngủ đi!"

Lưu Trường xua tay, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi mơ thấy lần nữa, mình sẽ nhào tới, trói ngay lại, để người đó giáng mưa xuống Đại Quận, để nơi ấy mưa thuận gió hòa ... Mang theo ý nghĩ như thế, Lưu Trường ngủ say.

Đáng tiếc, có lẽ là người kia sợ Lưu Trường, suốt cả đêm, y không mơ thấy cảnh tượng kỳ dị kia nữa.

Hôm sau Lưu Trường đang ăn cơm thì tam công liền tới.

Chu Xương, Triệu Bình, Trương Bất Nghi, Hàn Tín ngồi trước mặt Lưu Trường, tam công có bốn người, đây là kiến thức bình thường ở Đại Hán.

Thực tế trước sau triều nghị, tam công đều tìm Lưu Trường, quyền lực của họ cực lớn, nhiều lúc không phải do Lưu Trường nóng đầu vỗ bàn quyết định, mà đều thương lượng với tam công rồi.

Lưu Trường bảo mang cơm cho bọn họ, nhưng bốn người đều ăn rôn, thế là y vừa ăn vừa trò chuyện.

Ai ngờ như thế chọc giận Chu Xương: "Đại vương đối đãi với quốc sự thế à?"

Lưu Trường vội vàng ăn nhanh hơn, vài miếng nuốt hết bát cơm, lau mồm nhìn bọn họ.

Chu Xương hít sâu nén giận xuống.

"Đại vương, chuyện ban tước phong thưởng đã bàn bạc xong." Trước mặt người ngoài, Hàn Tín giữ thể diện cho Lưu Trường, không gọi thẳng tên:

Lưu Trường cầm thẻ trúc lên, xem một lúc nói: "Được, cứ vậy đi ... À phải, đám Chu Á Phu còn có công cứu Lục Giả, cái này cũng tính vào."

"Vâng!"

Hàn Tín tuy đảm nhận thái úy, nhưng triều nghị căn bản không phát biểu, không tham gia bất kỳ tranh chấp trên triều nào, độc lập với quần thần. Đương nhiên, quân thần cũng không ai dám lôi kéo hoặc bài xích vị thái úy này, hoàn toàn coi như không có người như thế tồn tại.

Chỉ có chuyện quân lữ mới khiến Hàn Tín để ý, thời gian rảnh ông xem sách, thi thoảng viết binh pháp, gần đây binh pháp ông viết đều liên quan tới chiến dịch tái ngoại.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment