Ba người kia cũng biết thái độ của Hàn Tín tới chuyện ngoài quân sự, nên không để ý tới thái độ của ông ta.
Triệu Bình nói trước:" Đại vương, thần đã an bài thỏa đáng, mời hiền tài các nơi xuất sơn, an bài thời gian khảo hạch, sẽ mau chóng tuyển chọn được một nhóm quan lại."
Khoa cử này thoát thai từ nước Tần, chỉ đơn giản hỏi đáp vài vấn đề pháp luật, không phải là khoa cử hoàn thiện, giống như a phụ của Lưu Trường, rảnh rỗi buồn chán học ít pháp luật, sau đó tham dự khoa cử của nước Tần, liền thành đình trưởng.
"Bọn họ đều cho rằng tới Hà Tây sẽ chịu khổ, không muốn để con cháu mình đi, vừa vặn chúng ta nhân cơ hội này đề bạt ít người xuất thân bần hàn." Lưu Trường khinh bỉ nói :" Hà Tây là kho báu, nơi đó nếu quản lý tốt, Đại Hán sau này không phải lo về chiến mã nữa, vấn đề lương thực cũng được hóa giải."
Triệu Bình trầm tư hỏi:" Đại vương, Hà Tây tuy là đất trù phú, nhưng nhân khẩu quá ít, dù cưỡng chế di dời đại tộc tới đó, phân cho các nơi vẫn còn xa mới đủ. Đại vương quan tâm tới Hà Tây quá nhiều, gần như đem hết tinh lực đặt vào đó, có phải bỏ gốc tìm ngọn không?"
"Triệu Bình, thứ phản tặc kia." Trương Bất Nghi không nhịn được nữa, mắng:" Chẳng lẽ có đại tộc hối lộ ông à? Đại Hán được Hà Tây như Tần được Ba Thục, năm xưa Ba Thục chẳng phải cũng là vùng mang hoang bóng người thưa thớt sao? Sau thành đất quý của nước Tần, sao Hà Tây không thể? Ông có mưu đồ khác, câu kết với hào tộc!"
"Thần xuất thân bần hàn, chưa từng có liên quan gì tới hào tộc ... Ngược lại ai đó đời đời làm tướng, có thể xưng là hào tộc trong hào tộc." Triệu Bình lạnh lùng nói:
"Những lời này sao ông không nói cho a phụ của ta nghe?"
Thấy hai người tranh chấp, Chu Xương phải can:" Không cần tranh cãi, hai vị đều có lý. Đại vương muốn cai quản Hà Tây, nơi đó làm tốt, ắt là đất báu của Đại Hán. Nhưng Triệu công lo lắng không phải không có lý. Đại Hán không phải chỉ có Hà Tây, đại vương nhiều lần tác chiến, kho lương đã trống, nếu bất chấp cả nước, chỉ lo cho Hà Tây, Hà Tây nuôi nổi cả nước không?"
Lời này đúng trọng điểm, Lưu Trường là bậc hiền vương nghe lọt tai lời khuyên gián, nên y biểu thị tán đồng:" Chu công nói phải lắm, nếu đã thế chuyện trong nước giao cho khanh, chuyện Hà Tây giao cho Triệu tướng phụ trách!"
Chu Xương thấy hôn quân nghe lọt tai lời khuyên của mình, mỉm cười:" Vâng, đại vương có tiến bộ, chưa chắc không thể trở thành hiền vương."
Nói rồi cười khà khà rời hoàng cung, Hàn Tín cũng không muốn ở lại lâu.
Hai người đó đi rồi, Triệu Bình cũng thu lại vẻ mặt phẫn nộ:" Tốt rồi, đại vương, thế là thần làm gì Hà Tây thì cũng không ai xen vào được nữa ... Mọi việc do thần quyết định."
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Đều là do hai ngươi phối hợp tốt."
Trương Bất Nghi liếc Triệu Bình:" Lão thất phu, ta liên thủ với ông chỉ vì cùng là xá nhân, đừng có nghĩ ta tốt bụng giúp ông. Đợi giúp đại vương làm thành việc này, ta vẫn phải diệt trừ tên phản tặc ông."
"Hả, ta là phản tặc?"
"Đại vương xem đi, bản thân ông ta thừa nhận rồi đấy."
Lưu Trường cười phá lên:" Các ngươi đều là phản tặc, đừng tranh cãi nữa, quả nhân chính là đầu lĩnh phản tặc ... Triệu công, giờ không còn người ngoài nữa, ông nói xem tiếp theo nên làm thế nào?"
Triệu Bình vuốt râu:" Thời gian qua thần tiếp xúc với quần thần, phát hiện bọn họ không phải phản đối đại vương ... Mà là bọn thần."
"Ồ, thế là sao?"
"Đại đa số bọn họ không lo đại vương làm bừa, mà lo bản thân bị thay thế, bọn họ sở dĩ phản đối chính lệnh của đại vương, không phải vì sợ làm loạn quốc gia, mà sợ mình chấp hành không tốt, bị đại vương truy cứu."
Thời gian qua công tác nằm vùng của Triệu Bình rất thuận lợi, ông ta thành công trà trộn vào trong trận doanh của đại thần, tìm hiểu được rất nhiều điều.
Ba người bọn họ mật mưu trong hoàng cung rất lâu rồi mới rời đi.
"Đại vương muốn đi đâu?"
Loan Bố thấy Lưu Trường vội vàng đi ra ngoài thì ngăn lại:
"À, quả nhân chuẩn bị ra ngoài, tuần sát tình hình bách tính các nơi quanh Trường An."
"Vậy đại vương mang cung làm gì?"
"À, quả nhân tuần sát địa phương, nếu gặp tặc khấu thì dùng cung bắn trả."
"Vậy đại vương mang choa săn làm gì?"
"À, quả nhân tuần sát địa phương, chẳng may lạc đường thì cho săn tìm đường giúp."
Loan Bố thở dài ngao ngán:" Đại vương suốt ngày ra ngoài đi săn, quần thần vô cùng phẫn nộ, nhiều lần dâng thư phản đối, ngay thái hậu cũng không hài lòng ..."
Lưu Trường không đợi hắn nói hết đã cắt lời:" Quả nhân đi tuần sát là để đồng cảm dân tình, sao ngươi lại ngăn cản."
"Rõ ràng là đại vương đi săn."
"Dứt khoát không phải."
Loan Bố đi theo Lưu Trường, đoàn người thúc nữa rời thành. Nay Lưu Trường phóng ngựa trong thành đúng là không ai dám cản nữa, nhìn thấy bóng con ngựa trắng kia là giáp sĩ tuần tra lập tức chuyển hướng. Khi họ rời thành, Loan Bố nhắc chuyện giáo hóa."
"Loan Bố, chuyện lớn như giáo hóa, Thúc Tôn Thông mới vài ngày sao có thể làm xong? Ông ấy mỗi ngày nói với quả nhân một lần là để quả nhân thấy ông ấy vất vả thế nào. Đại sự thế này ông ấy đi tìm Triệu Bình chứ vì sao lại tìm quả nhân." Lưu Trường lắc đầu:" Ngươi theo quả nhân bao lâu như thế mà không nhìn thấu họ sao?"
Loan Bố mím môi:" Đại vương, tuy Thúc Tôn Thông có ý khoe công, nhưng dù sao cũng làm chuyện lợi nước lợi dân, dù thế nào cũng nên khích lệ. Chẳng lẽ đi săn quan trọng hơn giáo hóa?"
"Quá nhân không đi săn."
Lưu Trường nói xong dương cung pặc một phát, tên bay ra nhưng không bắn trúng, được cái Tiểu Như Ý rất chịu khó, thành công bắt được con mồi, một con thỏ.
Đối với loại người giương cung bắn thú rồi mà lại bảo là mình không đi săn, Loan Bố còn nói gì được hôn quân này nữa.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, quả nhân tình cờ gặp được ấy mà."
Sau khi "tình cờ" gặp mười mấy con thú, Đường Vương hoàn thành chuyến tuần sát dân tình, chở khẳm mang về.
Toàn thân đại vương, chắc cái miệng là cứng nhất, còn cứng hơn cái mông đã trải qua muôn vàn lần rèn luyện.
"Đại vương hôm nay tuần sát dân tình nhanh vậy ạ?" Giáo úy cổng thành vui vẻ đón Lưu Trường:" Hôm nay đại vương tuần sát không tệ."
"Ừ, hôm nay tuần sát tuy nhiều, nhưng toàn thứ nhỏ, không gặp được thứ lớn."
"Thần biết một nơi, hôm khác mời đại vương tuần sát, nơi đó khá lớn ạ."
Loan Bố ngẩng đầu nhìn trời, trên có hôn quân, dưới có nịnh thần, lo gì Đại Hán không mất.
Khi Lưu Trường vui vẻ về hoàng cung thì có một người quen đợi y, Lưu Trường sáng mắt:" Hạ công, sao lại tới đây?"
Người này chính là Hạ Vô Thư, ông ta sau khi làm thái y lệnh thì vốn đi theo bên Lưu Trường, nhưng Lưu Trường sai ông ta phụ trách xây dựng y phán ở nước Đường, nên ông ta ở lại.
Hạ Vô Thư bái kiến Lưu Trường xong mới nói:" Vương hậu phái người mời thần tới, nói gần đây đại vương bị ác mộng quấy nhiễu, ngủ không yên."
Lưu Trường hiểu lo lắng của Tào Xu, nhưng lắc đầu:" Đó là thiên mệnh, không phải bệnh tật gì, quả nhân không gặp ác mộng mà là dự báo tương lai."
Hạ Vô Thư không ngờ bệnh tình đại vương đã nghiêm trọng như thế, tới mức nói năng lẫn lộn rồi, vội đưa tay ra hết bắt mạch lại sờ tràn:" Đại vương gần đây có ăn nấm không? Loại có màu tươi ấy."
"Hả? Không ăn." Thấy ông ta còn định hỏi, Lưu Trường kéo ngồi xuống:" Quả nhân không bệnh, ông đừng lo ... Tình hình nước Đường thế nào?"
Hạ Vô Thư vẫn lo, nhưng không thể không đáp, danh y các nơi thu nhận đệ tử, đến địa phương thực tập, tình hình nước Đường đúng là có cải thiện, nhưng tới nay chưa được mấy người xuất sư, vẫn đang học tập.
Bản thân Hạ Vô Thư cũng dạy hơn sáu mươi đồ đệ, làm ông rất mệt mỏi.
Trước kia họ thu đồ đệ chưa tới mười, cùng lúc dạy nhiều người như thế hết sức khó khăn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com