Nghe Hạ Vô Thư kể vất vả của mình, Lưu Trường nói:" Đừng nói thế, năm xưa Khổng Tử chẳng phải dạy hơn ba nghìn người đây sao, ông mới dạy vài chục, sao có thể nói mệt?"
"Thần sao giám so với Khổng Tử ạ?"
"Sao lại không? Không Tử cũng chỉ có hai cái mắt một cái mồm."
"Đại vương nói cũng phải."
"Khụ, khụ." Loan Bố ho nhỏ, nhìn chằm chằm Hạ Vô Thư với ánh mắt bất thiện, đại vương nói Khổng Tử như thế đã đành, sao không dám phụ họa?
Hạ Vô Thư vội nói:" Tuy là thế nhưng dù sao cũng là hiền tài, thần sẽ dụng tâm dạy ra thêm nhiều đệ tử."
Lưu Trường hài lòng:" Trước kia ta dâng kế cho triều đình, bảo bọn họ học theo nước Đường, bọn họ không chịu, nói là việc làm vô dụng, nay quả nhân chấp chính, muốn làm gì làm nấy, không ai ngăn cản nữa .... Quả nhân chuẩn bị lập y quán ở các nơi trên Đại Hán, cho tước vị bổng lộc các y sư, để họ chiêu mộ đệ tử, giống nước Đường. Tranh thủ để bách tính các nơi được khám bệnh."
Loan Bố nói nhỏ:" Đại vương, quốc khố hết lương thực, nếu thế phải nghĩ cách kiếm chút lương thực ...."
"Ha ha ha, yên tâm đi, quả nhân sớm chuẩn bị rồi." Lưu Trường cười to:
Loan Bố sao yên tâm được, không biết vị hôn quân nhà mình nghĩ ra chiêu gì để vơ vét tiền tài, tới khi Trương Ngao tới bái kiến, hắn mới hiểu.
Lỗ Nguyên công chúa tới Trường An rồi thì không đi nữa, thường vào cung bồi tiếp thái hậu, thái hậu hay trách, đưa hai đứa ngoại tôn tới là được, tự mình tới làm gì?
Trương Ngao tới tìm Lưu Trường, tất nhiên là về chuyện bán sách.
" Những hảo hữu của thần nghe nói đại vương muốn đem tàng thư trong Thiên Lộc Các ra bán thì ngựa không ngừng vó tới Trường An, nói thế nào cũng phải mua một cuốn."
"Hả? Khoa trương như thế à?"
"Đại vương có điều chưa biết rồi, những người này lấy sách truyền gia, trong nhà thêm một cuốn sách, trong tộc sẽ thềm hiền tài, bọn họ tất nhiên nóng lòng muốn mua."
Trương Ngao giải thích:" Thời Tần, hết Tần vương lại Hạng Vũ đốt rất nhiều sách, sau Đại Hán thu sách thiên hạ, không cho dân gian giữ sách, nay sách lưu truyền trong thiên hạ không nhiều. Bệ hạ phế trừ lệnh này, mọi người cũng không dám lấy sách ra, sợ triều đình sửa lệnh sẽ thu sách của họ."
Lưu Trường nghe Trương Ngao nói vậy thì cười to:" Như vậy số sách này có thể bán với giá tốt rồi."
"Tất nhiên ạ."
"Ha ha ha, tốt, tỷ trượng, lát ta bảo người đưa sách tới phủ của huynh, huynh bán với giá cao vào, có thể kiếm được bao nhiêu lương thực tốt bất nhiêu."
Quốc gia không thu tiền mà là lương thực, thuế má cũng tính bằng lương thực.
"Hay là đại vương cũng đi cùng." Loan Bố hỏi:
Trương Ngạo gật đầu:" Nếu đại vương tới thì tốt quá."
"Không cần, quả nhân còn có chuyện quan trọng, tỷ trượng xử lý đi." Lưu Trường vội xua tay, y muốn tránh còn chẳng kịp ấy chứ, tội gì dính vào:
"Vâng, đại vương yên tâm, thần nhất định sẽ làm tốt việc này."
"À phải rồi, Yển đâu? Còn ở nhà chứ?"
"Vâng ạ."
"Thế này đi, bảo hắn tới trong cung nhậm chức, làm lang quan đi."
"Đa tạ đại vương!"
Trương Ngao vui vẻ đi rồi, Loan Bố còn chưa hết ngạc nhiên, chuyện náo nhiệt như vậy mà đại vương nhà mình lại không góp vui, không giống tác phong nhất quán của đại vương.
Lưu Trường thở hắt ra một hơi:" Loan Bố, phái vài người trông cửa điện, nếu hôm nào đó đại tỷ ta đùng đùng nổi giận xông vào, nhớ nói trước cho ta biết."
"Dạ???" Loan Bố có cảm giác không lành:
Khi nước Tần chưa thống nhất, thiên hạ có bốn vị thần tượng, trong bốn vị này vị ở nước Ngụy là được hoan nghênh nhất.
Trừ ca ca của ông ta ra, ai cũng thích ông ta.
Ông ta chính là Tín Lăng Quân mà Lưu Bang rời nhà đi theo.
Đáng tiếc khi Lưu Bang tới nơi thì Tín Lăng Quân đã qua đời, thế là Lưu Bang đi theo Trương Nhĩ, một môn khách của Tín Lăng Quân, trở thành môn khách của môn khách của Tín Lăng Quân, coi như thỏa nguyện phần nào.
Sau khi nước Ngụy diệt vong, Trương Nhĩ vì mang lòng phục quốc mà bị Thủy Hoàng Đế truy nã.
Trương Nhĩ và huynh đệ tốt nhất Trần Dư cùng bỏ trốn, cả hai cùng đưa Triệu Hiết lên làm Triệu vương, sau nước Tần tấn công, Trương Nhĩ cầu cứu, Trần Dư không tới cứu, cả hai sinh mâu thuẫn. Sau nữ Trần Dư đánh lui Trương Nhĩ, tự lập làm vương, Trương Nhĩ đi theo tiểu đệ cũ là Lưu Bang.
Lưu Bang vui lắm, rất cung kính với lão đại ca, phái người diệt Triệu báo thù.
Khi đó có người mang tới cho Trần Dư hai tin tức, một tốt, một xấu.
Tốt là quân An rất ít, chỉ có hơn vạn tân binh, hành quân đường xa, mệt mỏi vô cùng, mà chỗ Trần Dư có tới 20 vạn quân.
Còn tin xấu à? Người lãnh binh là Hàn Tín.
Rất nhanh, Trần Dư bị chết giữ trận, Triệu vương Hiết bị bắt sống, 20 vạn quân bị diệt. Cơ mà Trần Dư cũng có đóng góp cho đời sau một thành ngữ, đó là bối thủy nhất chiến, chỉ tiếc nhân vật chính trong thành ngữ là Hàn Tín.
Đại sự đã thành, Lưu Bang phong lão đại ca làm Triệu vương.
Mà Trương Ngao chính là nhi tử của Trương Nhĩ, hắn dựa vào mối quan hệ của cha mình, nhìn khắp thiên hạ, có thể nói là bằng hữu như mây.
Khi hắn phụ trách bán sách, người khắp nơi trong thiên hạ kéo tới, cả triều thần cũng không ngồi yên được, tất cả vì muốn có được sách từ chỗ hắn. Trương Ngao đắc ý lắm, trạch viên hắn chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, hắn cũng giống Trương Nhĩ, thích kết giao bằng hữu.
Thấy ngưỡng cửa nhà mình sắp bị người ta dẫm nát rồi, Trương Ngao không sao dấu được nụ cười.
"Bộ y phục này thế nào? Vừa chứ?" Trương Ngao thậm chí xoay người trước mặt Lưu Nhạc, khoe phục sức:
Lưu Nhạc lắc đầu:" Mấy ngày qua Trường hết cho thiếp quan chức, lại cho thực ấp, thiếp cứ thấy gì đó không ổn, chàng phải cẩn thận. Thằng nhãi đó không biết đang tính trò xấu gì."
"Đại vương là hiền vương, ta giúp đại vương, đại vương chỉ đáp tạ thôi mà."
"Nói thì nói thế, nhưng thằng nhãi đó mấy ngày qua cứ thấy thiếp là tránh, cẩn thận chút là hơn. Huống hồ chàng liên lạc với người khắp nơi, qua lại mật thiết, chớ quên chàng từng phạm lỗi."
"Phụ đạo nhân ra, hiểu cái gì."
Trương Ngao đi ra ngoài, Lưu Nhạc không nói nữa, được rồi, thiếp là phụ đạo nhân gia, chàng tiếp tục nhảy nhót đi.
Trương Ngao ra ngoài tiếp khách, ai nấy luôn mồm tán dương.
"Nay đại vương hiền minh, thấy sách thiên hạ quá ít, muốn phát sách trong Thiên Lộc Các, đại vương thật hiền minh."
Cả đám đua nhau tâng bốc.
Trương Ngao ngồi ở thượng vị nói:" Các vị là hảo hữu chí giao, biết chuyện này, ta liền liên lạc với các vị trước."
"Ha ha ha, đa tạ Trương công."
"Trương công có phong thái Tín Lăng Quân ngày trước."
Trương Ngao được người ta nịnh nọt tới toàn thân phiêu diêu, ăn uống xong hắn mới dẫn người đi xem tàng thư. Khi mọi người thấy sách chất cao như núi, chiếm bốn gian phòng, không kìm được kích động."
"Trương công! Đại vương muốn bao nhiêu hiến lễ? Bao nhiêu cũng được."
"Số sách này đều là chí bảo, thiên hạ không kiếm ra cuốn thứ hai. Huống hồ chỉ có một lần, đại vương muốn dùng binh với Nam Việt, trong kho hết lương thực, nên mới làm thế. Nếu bỏ lỡ, sau này không có cơ hội nữa đâu."
Mấy ngày sau đó Trương phủ thành nơi náo nhiệt nhất Trường An, người tới nườm nượp, Trương Ngao được trải nghiệm cảm thụ của a phụ hắn năm xưa, cả ngày cười không khép miệng lại được.
Lưu Trường rất chú tâm tới chuyện này, không ngừng phái người hỏi thăm tình huống.
Biết được đám người kia vì một cuốn sách mà đánh nhau, tranh nhau nâng gia, Lưu Trường cũng cười không khép miệng lại được.
Tới khi triều nghị, có đại thần nhắc tới chuyện này.
Trung úy Chu Cốc, đại khái là vì không tranh được sách, trong lòng cay cú, la hét trên triều:" Sách thành hiền sao có thể đem bán."
Lưu Trường có chút do dự:" Khanh nói cũng có lý, nhưng mà chuyện này do Trương công làm, đó là trưởng bối của quả nhân, quả nhân không tiện nói gì."
Chu Xương không vui, nói với Chu Cốc:" Sách thánh hiền cũng không thể cho không, đổi lấy lương thực, dùng để trị quốc, thánh hiền biết sẽ khen ngợi, không trách tội, ngươi lại ở đây nói linh tinh."
Chu Cốc không dám nói thêm nữa.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com