Mấy ngày qua Chu Xương rất vui, lúc nào cũng cười, quần thần hỏi, nói đại vương tiếp nhận mình khuyên gián, có thay đổi, sớm muộn gì cũng thành hiền vương.
Xem ra yêu cầu của Chu Xương với Lưu Trường rất thấp, chỉ mời nghe ít khuyên gián của ông ta là ông ta rất hài lòng.
Vì thế phát hiện đại vương chưa phái hết thuốc chữa, Chu Xương bênh vực y trên triều, áp chế quần thần.
Lưu Trường cảm động lắm, không uổng là hiền tướng của quả nhân.
Triệu Bình chợt rời chỗ, bẩm cáo:" Đại vương, thần đã an bài xong chuyện ở Hà Tây, chuyện bổ nhiệm quan lại, thần đích thân lo liệu, khi đó mời đại vương tới xem."
Chu Xương ngớ ra:" Chuyện lớn thế này sao không bàn bạc với quần thần."
"Chu tướng, chúng ta đã bàn bạc rồi mà, chuyện Hà Tây do ta quản lý, ngài phụ trách chuyện trong nước, ta phụ trách chuyện Hà Tây, ngài quên rồi sao?" Triệu Bình nhẹ nhàng đáp:
Giây phút đó Chu Xương tái mặt, ông ta tức thì tỉnh ngộ, chỉ Lưu Trường:" Hôn ... Hôn ... Hôn quân!"
Chu Xương rốt cuộc đã phát hiện mình bị lừa rồi, nhưng đã muộn, hết thảy đã an bài xong, mà các đại thần tin tưởng Triệu Bình là người mình, nên không can dự. Chỉ Chu Xương biết, Triệu Bình là ưng khuyển của Đường vương, giờ chỉ có thể mong đại vương đừng làm bừa.
Sách không ngừng bán ra, lương thực cuồn cuộn đổ vào quốc khố.
Đại Hán miễn giảm phú thuế, đám hào tộc thực ra được lợi hơi cả bách tính.
"Ha ha ha, đại vương, thời gian qua xe ngựa vận chuyển lương thực qua lại không dứt." Trương Ngao mặt mày tươi tỉnh, thần sắc đắc ý:
Lưu Trường chắp tay:" Đó là do tỷ trưởng làm việc đáng tin, đúng là đại tài."
"Ài, không cần khách khí." Trương Ngao có chút lâng lâng, tùy ý phất tay:
Ai ngờ Loan Bố rút ngay kiếm ra, quát lớn:" Tuyên Bình hầu, muốn chết sao?"
Trương Ngao cả kinh, tức thì nhận ra hành vi đi quá giới hạn của mình, cung kính nói:" Thần không dám nhận công."
Lưu Trường liếc Loan Bố, quả nhân chưa chỉ tay, ngươi rút kiếm cái gì?
Loan Bố bình thường rất ôn hòa, nhưng khi hắn nổi giận, còn hung tàn hơn Trương Bất Nghi, Trương Ngao nhìn thấy rõ sát khí trong mắt hắn. Lưu Trường nói:" Loan Bố, không được vô lễ với tỷ trượng ta."
Loan Bố bấy giờ mới thu kiếm lại, ánh mắt nhìn Trương Ngao vẫn rất bất thiện.
Trương Ngao nói với Lưu Trường rồi hết sức thiếu tự nhiên rời đi.
Lưu Trường thở dài:" Loan Bố, sao ngươi lại tức giận như thế?"
"Chủ nhục thần chết, hắn là cái gì mà đối xử với đại vương như vậy?"
"A, đối với Trương Ngao, ngươi liền nhớ ra chủ nhục thần chết à? Năm xưa a mẫu đánh ta, sao ngươi không rút kiếm."
"Mẹ đánh con, thiên kinh địa nghĩa."
"Thế lão sư ta đuổi đánh ta thì sao?"
"Thầy đánh trò, thiên kinh địa nghĩa."
Lưu Trường suy nghĩ chốt lát, hỏi:" Vậy Chu Xương không thân thích gì với ta, khi ông ta mắng ta hôn quân, sao ngươi không xông tới."
"Vì ông ta nói đúng." Loan Bố thẳng người đáp, rõ ràng đang nói, ngài không phải hôn quân thì là gì:
"Thối lắm! Ngươi là tên sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu." Lưu Trường kéo Loan Bố ngồi xuống:" Cho ngươi biết, tỷ trượng của ta, đừng thấy a mẫu ta lãnh đạm với đại tỷ mà nhầm, tỷ ấy mà vào cung cáo trạng là chúng ta ăn đòn hết, hiểu chưa?"
Loan Bố vẫn giận:" Đại vương, bản tính Trương công không xấu, nhưng không làm được việc lớn, hắn ở địa phương, có kẻ phạm lỗi lớn tới đi theo hắn, chỉ cần khen vài câu, nói hắn là Tín Lăng Quân, thế là hắn thu nhận, bao che tội lỗi của kẻ đó, quan viên địa phương vô kế khả thi."
"Năm xưa Tín Lăng Quân bảo vệ người báo thù cho thân thích hoặc bị người khác ức hiếp, đã bao giờ bao che những kẻ thương thiên hại lý? Hắn không phải Tín Lăng Quân, hắn là Mạnh Thường Quân."
"Kẻ làm ác thành môn khách của hắn liền miễn bị trừng phạt, bất công nhường nào."
Lưu Trường hồ nghi:" Bình thường ngươi tán dương Tín Lăng Quân, Bình Nguyên Quân, Xuân Thân Quân không ngớt, sao chỉ Mạnh Thường Quân là ghét?"
"Đại vương, Mạnh Thường Quân bao che tội đồ, hắn từng tới nước Triệu bái phỏng Bình Nguyên Quân, người Triệu thấy hắn, có người trào phúng: Cứ tưởng Điền Văn là đại trượng phu khôi ngô, té ra là nam nhân gầy gò mà thôi. Nếu đại vương gặp chuyện này thì sao?"
"À ... Nếu có kẻ nói quả nhân gầy gò, quả nhân sẽ bảo Hạ Vô Thư chữa mắt cho hắn."
"Nếu xỉ nhục thì sao?"
"Đánh hắn một trận."
"Vâng, còn vị Mạnh Thường Quân này rất tức giận, tùy tùng cùng hắn nhảy xuống xe, giết mấy trăm bách tính quanh đó, hủy một huyện mới đi."
Lưu Trường kinh ngạc:" Còn có chuyện này à? Thế chẳng phải tên tiểu nhân sao? Vậy Bình Nguyên Quân cũng không phải thứ tử tế, kết giao với kẻ đồ sát con dân mình."
"Ngươi không cần để ý nữa, đám môn khách kia theo tỷ trượng ta không bao lâu nữa đâu."
Không biết từ khi nào, chân trời lác đác mưa nhỏ, Lưu Trường vui vẻ chạy ra dưới mái hiên, nhìn trận mưa này.
Trường An rốt cuộc cũng có mưa rồi, đây là dấu hiệu tốt, chỉ không biết Hằng Sơn và Đại có mưa không, nếu có thần tiên thật thì tốt, nơi nào khô hạn thì cho mưa nơi đó, bách tính không phải chịu khổ nữa.
Lưu Trường ngồi dưới mái hiên, nhấp một ngụm rượu, lại đưa tay chọc vào màn mưa, nhìn mưa bị mình chia tách, ngoạc miệng cười.
Từ xa có mấy thằng nhóc chạy như bay.
Là An, Tường, Khải đang cùng đám nhi tử của Lưu Doanh chơi đùa trong mưa, truy đuổi nhau không biết chán, đằng xa còn có cận thị lớn tiếng gọi, muốn chúng về, nhưng không sao đuổi kịp.
Lưu Trường không nhịn được cười:" Mấy thằng nhãi này ..."
Đúng lúc này có một bóng người trong mưa cháy tới, xuyên qua màn mưa, tới trước mặt Lưu Trường, Lưu Trường đưa mắt nhìn, đó là Lưu Chương.
Lưu Trương toàn thân ướt sũng, quỳ sụp xuống trước mặt Lưu Trường, khóc tan nát cõi lòng:" Trọng phụ!"
Nụ cười trên mặt Lưu Trường tức thì biến mất.
Năm Hán Đế thứ 15, Tề vương Phì hoăng.
Lưu Doanh ôm mặt, thống khổ khóc lóc, tóc hắn hơi rối, đến ngồi cũng không vững nữa, dựa vào Lưu Trường.
Lưu Trường đưa tay ra khẽ vỗ về Nhị ca.
Chỉ là lúc này Lưu Trường mặt nhợt nhạt, thất hồn lạc phách, như có thứ gì rút ra khỏi người, bờ vai luôn ưỡn cao cũng thu lại gục xuống. Đại ca rốt cuộc không qua được mua xuân, rời khỏi nhân thế rồi.
Dựa theo chế độ, chư hầu vương mất sẽ chôn ở đất phong, nói cách khác, đại ca đã được hạ táng rồi, đám Lưu Trường không thể nhìn mặt đại ca lần cuối.
Lưu Chương quỳ một bên, thần sắc bi thương, khiến người đau lòng."
"Đừng khóc ... Đại ca đi tìm a phụ rồi." Giọng Lưu Trường khàn khàn:" Nhị ca huynh vốn không khỏe, đừng khóc nữa ... Đệ không thể ..."
Y mím môi không nói nữa, nhìn sang Lưu Chương:" Chúng ta về nước Tề một chuyến, ngươi chuẩn bị đi."
"Đại vương!" Không biết Chu Xương đi vào từ lúc nào, khẽ gọi:
Lưu Trường hơi do dự, vẫn đứng dậy, bảo Lưu Chương trông Lưu Doanh, bản thân cùng Chu Xương vào phòng trong.
"Có chuyện gì?"
"Chuyện Tề vương ạ, Tề vương không còn, vốn nên phong trưởng tử làm vương, nhưng trước đó ở Tề, đại vương đã ..."
Lưu Trường mứt vô hồn, chỉ gật đầu:" Chuyện này phải xử lý."
"Vâng, đại vương, thái hậu đang đợi đại vương ở Tiêu Phòng Điện."
Khi Lưu Trường đi vào Tiêu Phòng Điện thì quần thần đông đủ, thái hậu ngồi ở thượng vị, bà nhìn Lưu Trường một cái, tiếp đó lạnh lùng nói:" Chu tướng, đi tìm đại vương làm gì?"
Chu Xương lập tức nói:" Đại sự quốc gia, há có thể không qua đại vương."
"Không sao đâu a mẫu." Lưu Trường ngồi xuống:" Quần thần có ý gì?"
Lữ hậu hơi do dự, nói:" Tề vương có công lớn với xã tắc, chuẩn bị phong các con hắn làm vương, để ai nấy có đất phong."
Lưu Trường hiểu ngay, đây là kế sách mà năm xưa Trương Thương với Tiêu Hà bàn bạc ra, dùng để đối phó với nước Đường, không ngờ nước Tề dính chiêu trước."
"Được, cứ thế mà làm!" Quần thần định nói ra suy nghĩ của mình thì Lưu Trường đã quyết định rồi, không ai dám tranh cãi với y vào lúc này nên không nói thêm:
"Lưu Chương nay làm việc bên cạnh con thì làm sao?" Lữ hậu hỏi:
"Phong vương, ở lại Trường An, tiếp tục làm việc."
"Được."
Lữ hậu bảo Lưu Trường đi trước, bà cùng quần than thương thảo chi tiết.
Lưu Trường vừa mới đi thì lại gặp phải Trương Ngao, Trương Ngao sắp bán hết sách, chuyên môn tới hỏi, còn sách để bán không?
Lưu Trường bận rộn xong thì đã muộn rồi, hồn xiêu phách lạc đi vào trong điện, Tào Xu vội đi tới, lòng lo lắng.
Phàn Khanh lau nước mắt, không nói gì.
"Ta không sao, vốn định tới nước Tề một chuyến, nhưng trong nước còn có việc."
Tào Xu mang cơm nước lên, Lưu Trường ngồi xuống cúi đầu ăn từng miếng lớn, nàng nhìn hai hàng nước mắt không biết từ khi nào xuất hiện trên má y.
Nước mắt không ngừng rơi.
Những giọt nước mắt ấy rơi xuống bát cơm, bị Lưu Trường ăn vào bụng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com