"Ôn nhu hiền thiện là Ý, ôn hòa thánh thiện là Ý, ái nhân chất thiện viết ý..."
"Trung niên tảo yêu là Điệu, khủng cụ tòng xử là Điệu..."
"Hảo nhi bất tranh là An, khoan dung bình hòa là An..."
Đối với thụy hiệu của Tề vương, quần thần có cái nhìn khác nhau, người nói An, người nói Ý. May mà không ai dám nói tới thụy hiệu xấu, một mặt là vì Lưu Trường ngồi ở đó, mặt khác bản thân Tề vương cũng không làm sai chuyện gì cả. Ngược lại hắn quản lý nước Tề, thời gian đầu dùng Tào Tham, về sau tuy tin Tứ Quân, nhưng công hơn tội, là người khoan dung thương dân, tính cách thiện lương, xem như hiền vương một đời."
"Thúc Tôn công, đại ca ta không thể tính là trung niên chết yểu, ông lấy chữ Điệu, còn nói sợ hãi gì đó là ở đâu ra?" Lưu Trường nhìn chằm chằm Thúc Tôn Thông hỏi với giọng điệu chẳng lành:
Thúc Tôn Thông vội giải thích:" Đại vương, đây không phải là thụy xấu, Tề vương tuy có tuổi, nhưng chưa già ..."
Chuyện thụy hiệu luôn do quần thần quyết định, đế vương rất khó can thiệp.
Tình huống này tiếp diễn rất lâu, cho tới một vị hoàng đế nào đó khi lâm chung ám thị, thụy Văn không tệ, hợp với trẫm lắm, Đại Hán có thái tông Văn hoàng đế, chúng ta cũng nên có. Sau đó vị hoàng đế ấy toại nguyện trở thành Đại Đường thái tông Văn hoàng đế.
Về sau nữa thụy hiệu thuần túy biến thành công cụ tâng bốc quân vương, cái sau hay hơn cái trước, dài hơn cái trước, hận không thể đem hết thụy đẹp đặt vào đó.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị xem quần thần tranh cấp không ngớt:" Nếu không thống nhất được thì gọi là Tề Ý An vương đi, dùng cả hai cái thụy hiệu, điệu thì bỏ, đại ca ta đi yên lành."
Thúc Tôn Thông lần này biểu hiện cứng rắn:" Đại vương tới nghe đã là không đúng rồi, sao lại còn can thiệp?"
"Quả nhân chưa từng can thiệp, chẳng qua là góp ý thôi, các khanh cứ thoải mái chọn, có điều chọn xong quả nhân không hài lòng thì chọn lại."
"Làm gì có cái lý đó." Chu Xương đứng dậy:" Xin đại vương tránh đi."
Lưu Trường một lời không hợp liền bày ra tư thế ngồi lưu manh, khó chịu chất vấn:" Quả nhân không đi, ông làm gì được? Đại ca ta quản lý nước Tề có công, chẳng lẽ không xứng với hai thụy tốt à?"
"Đại vương không cần lo, công đức của Tề vương, quần thần đều biết ạ." Loan Bố kịp thời đi ra khuyên can:
Lưu Trường hừ lạnh, nghe quần thần tiếp tục lải nhải, rời khỏi Tuyên Thất Điện. Loan Bố đi sau, thấy đại vương tâm trạng sa sút, hỏi:" Đại vương, khi nào chúng ta đi tuần sát."
"Không muốn đi."
"Gần đây thần có được con chó săn đẹp lắm, muốn tặng đại vương."
Lưu Trường cười không đáp, y cứ như thế đi không mục đích trong hoàng cung.
Loan Bố trầm tư chốc lát, nói:" Thần thấy đại vương không phải lo cho Tề vương, với việc Tề vương làm, tất nhiên là thụy tốt."
"Ngươi có ý gì .... Ngươi nghĩ quả nhân lo cho mình à?" Lưu Trường hừ mạnh, đi được một lúc kéo Loan Bố tới gần nói nhỏ:" Hôm nay bọn họ mở miệng thành văn, nói một hồi dài, quả nhân mới biết thụy hiệu phải chú ý nhiều như thế."
"Ngươi xem, đại ca chỉ có công quản lý nước Tề mà quần thần đã tranh cãi như thế, tương lai quả nhân đi rồi, với công đức của quả nhân, quần thần nhất định gàn cho mấy chục thụy tốt, há chẳng phải tranh cãi tới đánh nhau à?"
Loan Bố miệng co giật, cứ nghĩ đại vương lo tương lai bị thụy xấu, té ra ngài lo cái này à, đại vương ngài tự tin quá đấy:" Thần thấy đại vương không cần lo chuyện này đâu."
"Ồ vì sao?"
"Với việc làm thường ngày của đại vương, thần nghĩ xem ..." Loan Bố vừa nghĩ vừa nói:" Bạo ngược không thân là Lệ, ngang ngược vô lễ là Lệ, nói nhiều gây họa là Lệ ... Không tuân thượng lệnh là Linh, lười biếng thành danh là Linh .... Không làm chức trách là Ẩn ... Diệt nghĩa hại thiện viết Trụ ... Cuồng mà vô lối là Đãng ..."
"Quả nhiên đại vương lo lắng không ai, khi đó quần thần sẽ tranh chấp, mười bảy thụy ác, đại vương đều dính tới, nếu lấy chắc là Đường Lệ Ẩn U Trụ Đãng Can Hoang Hoặc Mậu Mâu Tức Chuyên Túng Hư Nguyện vương rồi."
Lưu Trường giật mình:" Ta đều dính hết à?"
"Đúng ạ."
"Thế thụy tốt không có cái nào?"
"Dứt khoát không có." Loan Bố lắc đầu:
"..." Lưu Trường câm nín thật lâu chợt cười phá lên:" Loan Bố, vậy ngươi luôn theo quả nhân, không ngăn cản đã đành, lại còn trợ Trụ vi ngược, ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu."
"Vâng, thần biết." Loan Bố đã xác định rồi, hắn là gian tặc số một dưới tay hôn quân, còn hi vọng gì được nữa:
Lưu Trường tức thì không còn sa sút như vừa rồi nữa, trêu chọc Loan Bố:" Ngươi không biết, chỉ cần còn cái tên Tư Mã Hỉ kia, hai huynh đệ chúng ta không kiếm được thụy tốt đâu."
"Đại vương là chủ, thần là bề tôi, sao có thể nói là huynh đệ." Loan Bố nghiêm giọng cắt ngang, đính chính:
"Ngươi thật là ..." Lưu Trường nói tiếp:" Tên Tư Mã Hỉ đó đúng là thứ hồ đồ, quả nhân có bao công đức mà ông ta không ghi, ngươi có bao nhiêu công trạng cũng không ghi, ngươi biết ông ta ghi gì không? Vậy mà ông ta ghi Trương Bất Nghi là trung thần, còn nói cái gì mà biết quả nhân mưu phản, quần thần đều vui, chỉ Nghi khóc, bi phẫn rời đi ... Không phải nói linh tinh à?"
"Quả nhân cảm giác, hai ta bị thụy xấu, còn tên phản tặc đó lại có thụy tốt."
Loan Bố bật cười, đột nhiên hắn nhìn chằm chằm Lưu Trường:" Làm sao đại vương biết ông ấy ghi cái gì?"
Lưu Trường tức thì ú ớ:" À .. Cái này ... Vô tình nghe chúc lại của ông ấy nói, vô tình thôi."
"Đại vương, hành vi của người như thế, Tư Mã Hỉ làm sao ghi tốt được."
Hai người đi một lúc, cuối cùng cũng quay về hoàng cung, một lang quan đợi bên cổng cung, thấy họ thì mau mắn đi tới, thi lễ:" Bái kiến đại vương."
Lưu Trường ngẩn ra một lúc:" Yển phải không?"
Đó chính là Trương Yển, họ đã mấy năm không gặp, hắn thay đổi không ít, hai mắt hắn đỏ hoe đáp:" Vâng ạ."
"Ngươi có thể nghỉ vài ngày, về với a mẫu đi."
"A mẫu bảo thần tới đây ạ."
"Đừng gác ở đây nữa, về bồi tiếp a mẫu đi."
"Vâng!"
Lưu Trường lắc đầu nhìn Trương Yển rời đi, lại lần nữa ngẩn người, sao tên lang quan này trông cũng quen vậy:" Ngươi là Tinh .... Phải không?"
"Bái kiến đại vương." Lang quan kia bị Lưu Trường nhìn tới bất an, cúi đầu thi lễ:
Lưu Trường bật cười vỗ vỗ vai hắn:" Không tệ, không tệ."
Lưu Trường dẫn Loan Bố vào cung, được một đoạn thì nói:" Lát nữa ngươi đi bảo Triệu Bình, thưởng cho tên lang quan vừa rồi đi Hà Tây làm quan."
"Vì sao ạ?"
"Ngươi quên à, mười bốn năm trước hắn dẫn người đánh nhau quả nhân, còn đấm quả nhân một phát."
“Đại vương, chuyện đã bao năm rồi mà ..." Loan Bố há hốc mồm, vậy mà còn mong có thụy tốt:
Cuối cùng thụy hiệu của Tề vương được xác định, là Tề Điệu Ý vương.
Mặc dù Lưu Trường bất mãn với chữ Điệu, nhưng thái độ quần thần rất kiên quyết, nhất là Chu Xương, ông ta mang khí thế đại vương mà can thiệp thần chết ngay trước mặt cho xem. Lưu Trường liền không dám nhiều lời nữa, thực ra chữ Điệu không quan trọng, quan trọng là quần thần bảo vệ quyền lực khống chế thụy hiệu.
Lưu Trường thì thấy, người đã không còn nữa, dù khen tới mấy cũng ích gì.
Các ngươi thích cứ giữ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com