Trương Ngao thời gian qua tận tình hưởng thụ cảm giác làm Tín Lăng Quân.
Ngày ngày hắn chiêu mộ môn khách, bao che tội phạm, vì thái hậu, nên không ai dám truy cứu.
Thái hậu rất sủng ái nhà họ, thậm chí còn muốn phong vương cho cả Trương Yển, sự sủng ái này làm Lưu Doanh nhìn mà lắc đầu, Như Ý nhìn mà rơi lệ.
Bản thân Trương Ngao không có vấn đề gì cả, cũng chẳng có dã tâm, vấn đề là ở đám môn khách.
Trước kia Lưu Bang đối xử tùy tiện với hắn, đám môn khách liền cho rằng Trương Ngao bị sỉ nhục, sau đó liền chuẩn bị giết Lưu Bang mưu phản ... Trải qua sự kiện đó, Trương Ngao hiển nhiên không tỉnh ngộ, vẫn cứ triệu tập môn khách, ngày ngày dẫn họ đi nghênh ngang, ra ngoài săn thú.
Khi Lưu Bang phế vương vị của hắn, thậm chí hắn còn lén lút nói với Lưu Bang, có thể phong thần tới Tín Lăng không?
Lưu Bang vung tay, ngươi muốn ăn cớt à? Bằng vào ngươi còn muốn làm thần tượng trẫm.
Mua sách đa phần là công huân đại tộc, quần thần trong triều ít có nhu cầu này, vì Lưu Doanh là người rộng rãi, cho phép quần thần đọc thư tịch hoàng gia. Lưu Doanh tuy chẳng có nhãn quang chính trị, trong mắt Lữ hậu hắn chẳng được việc gì, nhưng tổng thể mà nói, thiên hạ và quần thần hài lòng về hắn.
Lưu Doanh là người cần kiệm, nhân ái với bách tính, khoan dung với quần thần, thi hành không ít chính sách lợi dân, rất được lòng người. Tuy trên trên lịch sử không bằng Lưu Hằng, nhưng trong số quân vương phong kiến cũng coi là hiền minh. Sở dĩ trông hắn kém cỏi, là vì hắn có người mẹ quá mạnh mẽ, có đám quần thần kiệt ngạo.
Nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng kém cạnh gì, cả đời hắn không làm chuyện gì xấu.
Lưu Trường đoán không sai, khi Trương Ngao khơi lên tâm lý ganh đùa của đám huân quý, giá sách không ngừng tăng.
Lưu Trường thấy đáng đời lắm, Chu Xương suốt ngày khuyên gián y, đừng mặc trang phục xa hoa, ngồi xe xa hoa, nếu không mọi người học theo, gây ra phong khí không tốt. Chuyện này làm Lưu Trường rất phẫn nộ, sao các ngươi không học quả nhân đi đánh Hung Nô, không đi nâng đỉnh ấy? Chuyện này cũng đổ lên đầu quả nhân à?
Trương Ngao bán sách gần hết, quốc khố lại dư dả trở lại, Lưu Trường thấy có thể tiến hành bước tiếp theo rồi.
Hôm đó triều nghị mới bắt đầu, Lưu Trường đã thở dài.
Thế nhưng quần thần không ai lên tiếng, bọn họ không phải là quần hiền, bọn họ biết tính cách ác liệt của đại vương, ai nói lúc này, người đó chắc chắn bị hại.
Nhưng mà có Trương Bất Nghi ở đây, Lưu Trường không sợ thiếu người phụ họa.
Quả nhiên Trương Bất Nghi hỏi ngay:" Bệ hạ vì sao lại thở dài?"
Lưu Trường nhìn Chu Cốc trong quần thần, nói:" Quả nhân nhớ tới lời Chu trung úy, lòng thấy áy náy. Chu trung úy nói rất đúng, sách thánh hiền sao có thể dùng để bán, phải làm việc lớn hơn mới đúng."
Chu Cốc mừng lắm, vội nói:" Đại vương thánh minh."
Trương Ngao không vui, đứng dậy nói:" Đại vương, Chu tướng từng nói, sách thánh hiền dùng cho dân, đại vương cần gì áy náy? Nay quốc khố dư dả, là lúc dùng cho dân."
"Khanh nói đúng, đúng là nên dùng cho dân ... Quả nhân chuẩn bị xây thư quán ở các nơi, để người thiên hạ đều đọc được sách ... Chuyện này hợp tâm ý với cả hai khanh, mọi người thấy sao?" Lưu Trường cười ha hả:
Trương Ngao đang định gật đầu, chợt nhớ ra gì, nhảy dựng lên:" Đại vương muốn ban sách sao?"
"Không phải ban, mà chỉ là cho người thiên hạ thoải mái vào xem thôi."
"Đại vương!" Trương Ngao mắt mở to, bi thương kêu lên:" Nếu đã thế, sao còn bán, nay người các nơi đều đã mua sách, đại vương lại cho người thiên hạ đọc sách? Thế không phải lừa người à?"
"Đâu phải tại quả nhân, mới đầu quả nhân định tặng, nhưng mà Chu tướng khuyên can, nói phải bán." Lưu Trường ủy khuất nhìn Chu Xương:
Chu Xương hít sâu một hơi, mặt đen xì, ông ta thấy mình nên cáo lão về quê thôi, còn ở đây, mình sẽ vào nịnh thần truyện mất.
Lưu Trường lại nói:" Huống hồ trung quý cũng nói rồi, sách thánh hiền mà bán khắp nơi cũng không hay, nên ban cho thiên hạ ..."
"Đại vương .... Ý, ý thần không phải như thế ..."
Chu Cốc mặt cắt không ra máu, sao ngờ cái nồi đen chụp lên đầu như thế, chết rồi, phú hộ mua sách khắp nơi còn không sống chết với mình à:
Những đại thần chưa mua sách thì lên tiếng tán dương.
"Đại vương mang sách ra ban cho dân, đúng là chuyện chưa từng có, việc làm nhân nghĩa này khiến thần cảm động."
"Đại vương hiền minh! Là thánh quân đó!"
Số ít mua sách thì nói không ra lời.
Trương Ngao cố vớt vát, lớn tiếng nói:" Đại vương, nếu chép sách mang tới các thư quán, không biết hao tốn bao nhiêu nhân lực. Như vậy sao được, nay quan lại thiếu hụt, nếu điều đi chép sách, chẳng phải lỡ chuyện lớn sao?"
Có ngay mấy vị mua sách phụ họa, lời lẽ hùng hồn, ai cũng vì dân vì nước. Lưu Trường cảm động lắm:" Các khanh đừng lo, thượng phương nghiên cứu ra một cách, không cần sao chép cũng làm ra được nhiều sách."
Trương Ngao lắp bắp:" Sao, sao đại vương không nói sớm?"
"Khanh có hỏi đâu?" Lưu Trường thản nhiên:" Những người mua sách kia đều gặp may, đó toàn là sách quả nhân và bệ hạ tự chép, vì thiên hạ, quả nhân và bệ hạ chép ngày chép đêm. Sách mang tới thư quán, chỉ là sách tầm thường .... Không thể so được."
Trương Ngao chỉ thấy trời đất xoay vần.
"Trương công! .. Trương công!!"
Rất nhanh Trương Ngao được khiêng rời hoàng cung, đi cùng còn có thái y.
Lưu Trường nhìn các đại thần còn lại:" Tiếp theo chúng ta nói chuyện thư quán, chuyện này do Thúc Tôn công lo liệu."
Thúc Tôn Thông sáng mắt, lập tức bái tạ:" Thần tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của đại vương, đây là đại sự giáo hóa thiên hạ, nếu có kẻ phản đối, sẽ bị hậu nhân phỉ nhổ."
Cái lý do đường đường như thế, các đại thần mua sách chỉ đành cúi đầu.
Khi Lưu Trường rời Tuyên Thất Điện, tâm tình y tốt vô cùng, y cười rõ sáng lạn.
Nay quốc khố có lương thực, có thể đồng thời mở y quán và thư quán rồi, thư quán thì giúp có thêm người đọc sách, y quán thì giúp thêm người được chữa bệnh ...
Lưu Trường người lắc lư về Hậu Đức Điện, đang định ba hoa với Tào Xu và Phàn Khanh một phen, đột nhiên ở ngoài cửa có giáp sĩ lớn tiếng hô to khác thường.
"Lỗ Nguyên công chúa tới!"
Tín hiệu! Lưu Trường nhảy dựng lên, xoay người chạy ngay.
"Trường!"
Lưu Trường nghe thấy tiếng gọi sau lưng, nhưng y chạy cực nhanh, đại tỷ không đuổi được.
Lưu Trường vừa chạy vừa ngó lại sau lưng, quyết định trốn tới Đường vương phủ, không ngờ gặp đoàn người trước mặt.
"Trường ..."
Lưu Trường sững người nhìn phía trước:" A mẫu ..."
Trong Tiêu Phòng Điện.
Đại tiểu Lữ hậu đều nhìn chằm chằm Lưu Trường.
Chuyện này làm Lưu Trường rất mất tự nhiên, tướng mạo đại tỷ giống hệt a mẫu, cái cảm giác bị hai a mẫu nhìn chằm chằm đúng là ác mộng, huống hồ cả hai còn cầm gậy gỗ.
"Thằng nhãi!" Lưu Nhạc khai chiến trước, lớn tiếng mắng:" Đệ đối đãi với tỷ trượng thế à? Bây giờ ngoài phủ của ta đâu cũng có người chửi mắng tỷ trượng đệ, nếu không phải ta ngăn cản, tỷ trượng đệ đã tự vẫn rồi! Đệ ức hiếp người quá lắm! "
"Ngay cả ta cũng không coi vào mắt nữa phải không, dám ức hiếp tới ta rồi."
So với Lưu Nhạc phẫn nộ, Lữ hậu bình tĩnh một chút, bà chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Trường:" Nói đi!"
Lưu Trường không sợ đại tỷ chất vấn, nhưng a mẫu vừa lên tiếng, y theo bản năng run lên:" A mẫu con làm thế là vì tỷ trượng, con làm thế là muốn tốt cho huynh ấy, muốn cứu mạng huynh ấy."
"Vớ vẩn, đệ làm thế là lấy mạng tỷ trượng đệ." Lưu Nhạc hét lên:" Chuyện này đệ phải đích thân giải quyết."
Lữ hậu liếc mắt sang:" Để nó nói hết."
Lưu Nhạc tức thì không dám nói nữa, chỉ hung dữ nhìn Lưu Trường.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com