Lưu Trường tức khắc nói:" Tỷ trượng xưa nay ngưỡng mộ Tín Lăng Quân, thích học theo ông ấy, nhưng kết cục là gì? Cả đời bị nghi kỵ."
"Ý đệ nói tỷ trượng khiến đệ nghi kỵ? Đệ ngay cả Hoài Âm hầu còn không nghi kỵ, dưới tráng rặt một đám phản tặc, vậy mà lại đi nghi kỵ tỷ trượng à?"
"Đúng, huynh ấy kết giao môn khách vô số, quả năn ăn không ngon, ngủ không yên ..."
Lưu Nhạc không thèm nghe nữa:" A mẫu, khỏi phải hỏi, đánh luôn đi."
Lưu Trường cuống lên:" Thực ra là vì tỷ trượng bao che tội phạm ... Cái khác không nói, riêng chuyện này huynh ấy không đúng, đám du hiệp phạm tội tới quy thuận, huynh ấy nhận luôn, vậy người bị hại thì sao? Ngay cả người đệ muốn xử trí mà huynh ấy cũng dám bao che, huynh ấy vì danh tiếng mà bất chấp rồi ... Đại tỷ, tỷ tự nghĩ đi, làm thế có chuốc lấy đại họa không?"
"Nhị ca là người lương thiện, tỷ trượng bao che tội phạm cũng không giận ... Nhưng nếu ngày nào đó gặp phải Tuyên Nghĩa, Trương Bất Nghi, huynh ấy còn sống nổi không? Quả nhân cũng không cứu nổi."
Lưu Trường càng nói càng tự tin, cuối cùng đến bản thân cũng tin có chuyện này, hùng hồn nói: "Huynh ấy vốn là người phạm lỗi, thiên hạ không biết có bao người nhắm vào, huynh ấy còn làm thế, không phải tự chuốc họa à? Lần này thanh danh huynh ấy hỏng hết, không còn mặt mũi đi thu nhận môn khách nữa ... Tỷ còn nhớ đám môn khách đó trước kia từng làm gì với a phụ không, chuyện đó mà lặp lại lần nữa, huynh ấy còn qua được sao?"
"Đệ sở dĩ để tỷ trượng làm việc này là vì ý tốt, không muốn huynh ấy chệch hướng."
Lưu Nhạc trầm mặc, nàng nhớ tới bộ dạng đắc ý những ngày qua của Trương Ngao, nghĩ tới đám môn khách lai lịch bất minh đầy nhà, nàng cũng dao động:" Đệ nói thật chứ?"
"Sao tỷ không tin đệ, đệ lấy danh nghĩa Tam ca ra thề với trời." Lưu Trường thề thốt:
Lưu Nhạc chỉ biết thở dài:" A mẫu, thằng nhãi này thực ra nói cũng đúng, bình thường con khuyên chàng rất nhiều, sợ vì đám môn khách kia mà chuốc lấy rắc rối không cần thiết."
"Thằng nhãi này cũng nhanh trí lắm." Thái hậu không dễ bị lừa như vậy, song cũng gật đầu:" Con về đi, giải tán môn khách, nếu có kẻ tới nhà chửi, phái người báo đình úy."
"Nếu đình úy tới chửi thì sao ạ?" Lưu Nhạc chưa hết lo:
Thái hậu trừng mắt một cái, Lưu Nhạc vội đứng dậy rời đi.
Tiễn Lưu Nhạc đi rồi, Lữ hâu nhìn Lưu Trường:" Chuyện này con làm không tệ, khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy."
Đột nhiên được a mẫu khen, Lưu Trường mặt mày hoan hỉ, quên luôn đóng giả:" Ha ha ha, tất nhiên ạ."
"Có điều ... Thiếu một bước."
"Thiếu gì ạ?"
"Ta nghe nói đại thần trong triều ca ngợi việc làm của con, họ đã ca ngợi, sao không thưởng cho vài cuốn sách? Mấy người như Chu Xương, Chu Cốc, Trương Ngao càng nên thưởng mới đúng."
"A ... Con hiểu rồi, chia rẽ bọn họ, khiến họ chó cắn chó chứ gì? A mẫu không thẹn là a mẫu, sao khi đó con không nghĩ ra chứ?"
Lữ hậu nheo mày:" Trương Ngao trọng thanh danh, con làm thế, trong lòng hắn e là có oán hận ... Môn khách của hắn, giao Trương Bất Nghi xử trí. Còn bản thân hắn, con cũng phải nghĩ cách, nếu không thể vỗ về ..."
Lưu Trường rõ ràng nhìn thấy sát khí trong mắt a mẫu, rùng mình một cái, a mẫu lại chuẩn bị ban rượu cho người ta rồi.
Lữ hậu thấy Lưu Trường không có phản ứng thì nghiêm giọng nói: "Trường, bất kể khi nào, quốc sự cũng đặt lên hàng đầu, làm việc gì cũng phải triệt để, nếu không sẽ thất bại."
"Con không làm được."
"Không làm cũng phải làm."
"Nếu là con, chẳng lẽ a mẫu cũng ra tay à?"
"Ừ!"
"Con không tin!"
"Không tin con thử xem."
"Con không thử." Lưu Trường nửa bực nửa hờn dỗi hét lên:
Lữ hậu lắc đầu:" Con có hết thảy mọi thứ để trở thành minh quân, chỉ có lòng dạ con, giống đại ca con, quá mềm ... Con không có phòng bị với người thân cận, thế nào cũng hỏng việc. Như ở nước Tề, đáng lẽ phải diệt trừ."
"Nếu làm minh quân phải ra tay với người thân, con thà lem hôn quân." Lưu Trường nói rất kiên định:
Lữ hậu không khuyên nữa, lấy một cuốn sách ném cho Lưu Trường:" Cầm lấy xem nhiều vào."
"Sách củ Hàn Phi Tử? Con xem lâu rồi."
"Khi đó xem khác, giờ xem khác, tương lai con xem sẽ khác. Ta đọc mười lần có mười cảm ngộ khác nhau."
Lưu Trường đem sách của Hàn Phi Tử về Hậu Đức Điện, Lưu An sáng mắt lên, vội sán tới:" A phụ, sách gì thế?"
"Sách giết người." Lưu Trường ngồi xuống thở dài:
Lưu An tò mò thò đầu, muốn xem cuốn sách thần kỳ đó. Phàn Khanh đi vào, Lưu Trường liền đứng dậy cười đỡ nàng, đưa tay sờ bụng Phàn Khanh, bụng nàng to lắm rồi, cách ngày sinh không xa nữa. Lưu Trường không dám để nàng đi lại, càng thêm nhường nhịn nàng, còn về phần Phàn Khanh, tất nhiên là nàng được đằng chân lân đằng đầu, cực kỳ ngang ngược.
Cứ như là muốn báo thù toàn bộ lần bị Lưu Trường bắt nạt khi còn nhỏ.
Vì thế trong Hậu Đức Điện thường xuyên thấy cảnh một tráng hán như con gấu, bị một nữ tử chỉ tay sai bảo, bị người ta mắng cũng chỉ cười ngốc nghếch, hoàn toàn không dám cãi lại ... Nào còn phong thái hôn quân ngang ngược thường ngày.
Khi Phàn Khanh sai Lưu Trường bóp vai cho mình, Tào Xu lo lắng nhìn bụng Phàn Khanh:" Bụng của muội ... Thực sự là quá lớn."
"Hay là song sinh?" Phàn Khanh nhìn bụng mình:" Vậy là không bình thường à?"
"Khi ta mang thai An, muội cũng thấy rồi, đâu lớn thế?"
Nhìn Tào Xu lo lắng, Lưu Trường không biết phải làm sao, chỉ gãi đầu, lúc Tào Xu mang thai y không ở nhà mà, còn chẳng biết mình có con nữa là.
"Đại vương, vương hậu không cần lo." Trương Khanh xưa nay lặng lẽ làm việc chợt cười nói:
Trương Khanh là cận thị Lữ hậu tặng Lưu Trường, làm việc rất lão luyện, bình thường hắn chỉ ở trong cung làm việc, ít nói.
"Đại vương vốn cao lớn, Phàn phu nhân lại là nữ nhi Vũ Dương hầu, công tử có lớn hơn bình thường cũng không có gì lạ."
Phàn Khanh cau mày xoa bụng:" Trường, nó là nhi tử là tốt nhất."
"Hả, vì sao?"
"Nếu là nữ nhi mà cao lớn như tháp, giọng như sấm, không phải sợ lắm à?"
Lưu Trường cười:" Nói linh tinh, thiên hạ làm gì có nữ tử nào như thế?"
Trương Khanh nhắm mắt lại lui ra, từng có một nữ tử như thế, nếu không đã chẳng có đại vương ngài.
Lưu Trường gửi gắm kỳ vọng lớn vào đứa bé này, ánh mắt lấp lánh nụ cười:" Đây nhất định là tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn."
Lưu Trường suất lĩnh quần thần ra ngoài đón công thần.
Người họ nghênh đón là Triệu quốc tướng Chu Bột.
Chu Bột vì chiến tích ở nước Yên, Lưu Trường quyết định tăng thêm thực ấp, Chu Bột liền tới Trường An nhận thưởng.
Đương nhiên, nhận thưởng không chỉ có Chu Bột, còn có một số tướng lĩnh nước Yên, những người này sẽ phong hầu. Chu Bột dẫn mấy nghìn người đi đánh trận, trở về thêm mấy chục hầu ... Chu Bột vốn nổi danh là cuồng quân công, hận không thể bắt hết tù binh bò dê chém đầu lấy quân công.
Người khác đi đánh trận chém đầu ít, bắt tù binh nhiều, Chu Bột đi đánh trận thì rất ít thấy tù binh.
Khi Chu Bột suất lĩnh tướng sĩ có công ở nước Yên tới Trường An, từ xa nhìn thấy đại vương đang đợi mình, ông ta vội vàng xuống ngựa.
"Đại vương!"
"Trọng phụ!"
Lưu Trường tươi cười đi tới, ân cần nắm tay Chu Bột hết sức thân thiết.
Chu Bột vẫn thản nhiên như không, ba huynh đệ Chu gia đứng bên Lưu Trường đồng loạt hành lễ:" A phụ!"
Chu Bột gật đầu, không để ý tới bọn họ, gật đầu một cái cũng chẳng có, cứ thế cùng Lưu Trường đi vào thành.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com