Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500: Bột, Gọi A Phụ Đi.

Chương 500: Bột, gọi a phụ đi.

Các tướng sĩ có quần thần nghênh tiếp, nghi lễ long trọng, quy cách càng cao, cả đoàn người sau đó tới Tuyên Thất Điện. Ở đây Lưu Trường hào hùng thuật lại công lao của Chu Bột và tướng lĩnh, quần thần đồng loạt chúc mừng. Nay các đại thần sau nhiều lần bị đại vương đào hố đẩy xuống, đều đã làm tốt phòng tuyến tâm lý.

Chiến công của Chu Bột không phải nhỏ, nhưng chưa lớn tới mức để Lưu Trường hạ lệnh triệu hồi về triều, còn bày tiệc mừng lớn như thế.

Đại vương nhất định có mưu đồ.

Nghĩ tới đó quần thần càng thêm cảnh giác, ngoại trừ thi thoảng phụ họa tán dương Chu Bột vài câu thì không ai nói gì, chỉ cần đại vương nói chệch chủ đề một chút thôi là cả đám im thin thít ngay.

Nhất là người bị hại tiền nhiệm Chu Cốc lúc này càng cúi đầu, ông ta chỉ lắm mồm nói đúng một câu, sách thánh hiền không nên bán, thế là bị người ta úp cho cái nồi đen to tướng. Ngay cả Trần Bình vốn ít nói cười cũng cười trêu, chưa bao giờ thấy ai chủ động đi gánh tội như thế.

Song thảm nhất vẫn là Trương Ngao.

Khi Thúc Tôn Thông bắt đầu lập thư quán, cho phép người thiên hạ tới xem sao chép, những người vốn mua được sách đang dương dương đắc ý tức thì sôi trào. Bọn ta tốn bao nhiều tài lực mới mua được, kết quả ngươi đem tiền lương của bọn ta đi tặng miễn phí, lại còn là tặng bọn chân bùn nữa, quá giết người.

Bọn họ nổi điên tìm Trương Ngao, Trương Ngao bị chửi cho không dám ra ngoài, suốt ngày trốn trong phủ thở dài.

Tiếp đó là Chu Xương và Chu Cốc, thanh danh Chu Xương quá lớn, bọn họ không dám chọc vào, cuối cùng hồng mềm Chu Cốc bị bóp thảm. Ai bảo ông ta không có bối cảnh như Trương Ngao, không có thực lực như Chu Xương?

Bởi thế, nay đối diện với hành động khác thường của đại vương, quần thần rất cẩn thận, ai cũng sợ nói một câu bất cẩn là thành Chu Cốc tiếp theo.

Dù là Chu Bột mới vừa ở nước Triệu về hình như cũng biết tình hình nơi này, cho nên ông ta chỉ ngồi ở vị trí của mình, nghiêm mặt, không nói để mặc Lưu Trường biểu diễn một mình.

Đại vương ân điển cho ba đứa con ông ta cùng vào cung, lúc này ngồi quỳ phía sau ông ta.

Ba người lúc này cùng một vẻ mặt nghiêm túc làm người ta không khỏi cảm thán di truyền Chu gia thực sự quá mạnh.

Tổ chức xong yến tiệc, Lưu Trường để quần thần rời đi, giữ lại Chu Bôt, Lưu Trạch và tam công.

Doanh Lăng hầu Lưu Trạch, đường đệ của Hán cao tổ, tuổi không cao, có chút quân công, khi Cao hoàng đế còn rất thích ông ta. Người này không giống tông thất họ Lưu khác, ông ta luôn nghĩ cách thu hẹp khoảng cách với Lữ hậu, quan hệ với Lữ gia không tệ, đồng thời có uy vọng trong dân gian, chính là giống Trương Ngao, thích kết giao bằng hữu.

Chu Bột nhìn Lưu Trường, lúc này mới hỏi:" Đại vương phí công triệu thần về không biết là vì chuyện gì?"

"Tất nhiên là vì thưởng cho khanh rồi."

"Nếu chỉ muốn thưởng thì một chiếu lệnh là đủ, cần gì triệu thần về chứ?"

Lưu Trường cười:" Chẳng phải vì muốn thưởng trước mặt Chu tướng sao?"

Chu Bột hoàn toàn không tin, im lặng chờ đợi.

Lưu Trường lâu rồi không gặp đại thần lạnh lùng với mình như thế:" Khụ, các khanh ... Quả nhân nghĩ thế này, đất Hà Tây hiện giờ, quản lý khó khăn, như Đôn Hoàng, quá xa xôi. Quả nhân muốn chọn một người tài trong tông thất tới Hà Tây làm vương."

"Con cháu tông thất đa phần còn nhỏ, không quân công, không hiểu binh pháp, khó gánh trọng trách này. Quả nhân muốn để Doanh Lăng hầu làm Hà Tây vương, Chu hầu làm quốc tướng."

Lưu Trạch hiển nhiên sớm biết chuyện này, ông ta cúi đầu làm bộ dạng cung kính.

Hà Tây xa xôi, nguy hiểm, cần người tài tọa trấn, Lưu Trường suy đi nghĩ lại, trong tông thất hình như chỉ còn Lưu Trạch dùng được thôi.

Tam công lúc này đều do dự, Chu Xương và Triệu Bình nhíu mày, Hàn Tín và Trương Bất Nghi chẳng hề để ý.

Chu Bột vẫn thẳng thắn nói:" Đại vương, vì sao không chọn trong số con của bệ hạ một người khỏe mạnh tới Hà Tây làm vương? Không phải thần không thích Doanh Lăng hầu, nhưng tuổi ông ấy không nhỏ, Hà Tây lại hoang vu, không thích hợp cho lắm."

"Thần cho rằng công tử Tường có thể làm Hà Tây vương, học theo câu chuyện nước Sở năm xưa, phái một quốc tướng tạm phụ trách chuyện Hà Tây, đợi tới khi công tử trưởng thành là được."

Lưu Trạch nghe vậy không giận mà còn cười:" Chu tướng nói đúng lắm.

Lưu Trường gãi cằm:" Nếu Tường làm Hà Tây vương, chỉ sợ trọng phụ không thi triển được thân thủ."

Chu Bột lại nói:" Thần tuổi cao, vị trí quốc tướng này sợ là cũng phải chọn người khác."

Lưu Trường hỏi Hàn Tín:" Sư phụ thấy Chu tướng có thích hợp làm Hà Tây quốc tướng không?"

Hán Tín gật đầu, ông ta thì sao cũng được:" Vâng!"

Lưu Trường toét miệng cười nhìn Chu Bột:" Giờ khanh thấy sao?"

Chu Bột đấm đầu, nói không ra lời.

"Tốt, khanh không phản đối thì quyết định thế đi."

"Nhưng đại vương, nước Triệu trăm việc bề bộn, nếu thần đi thì sao?"

"Quả nhân sớm có nhân tuyển, ta mài một viên ngọc rất lâu giờ tới lúc thử."

Chu Xương buông tiếc thở dài:" Đại vương, chuyện này phải cẩn thận, Triệu là nước lớn, Hà Tây lập quốc cũng không tầm thường."

"Đại vương muốn tiến về phía tây, Hà Tây không thể không lập quốc." Triệu Bình đứng về phía Lưu Trường:

Hai vị quốc tướng bắt đầu tranh cãi.

Trương Bất Nghi không chịu nổi cảnh này, quát lên ngăn cả hai:" Hai vị đừng tranh chấp nữa, mỗi người khư khư giữ ý của mình, vậy thì để tra nói một câu công bằng."

"Chuyện này ... Nên nghe bệ hạ."

Chu Xương tức thì cáu tiết chửi um:" Vậy mà lão phu còn mong ngươi nói tiếng người."

Lưu Trường đã xác định chuyện Hà Tây lập quốc, song y còn do dự, rốt cuộc để Lưu Trạch đi, hay Lưu Tường đi.

Ưu thế của Lưu Trạch là từng đánh trận, có thể khiến người ta phục tùng, còn Lưu Tường, ưu thế là thân cận, ít tuổi, có thể tiếp nối lâu dài.

Lưu Trường mỗi khi gặp phải chuyện khó, y đều suy đi nghĩ lại, vất vả tính toán, ngày suy đêm ngẫm, sau đó ... Đi hỏi a mẫu.

"A mẫu, nên để ai đi?" Lưu Trường ngồi trước mặt Lữ hậu, nhìn bà chằm chằm:

"Để Tường làm Hà Tây vương, đó là nơi trù phú, quan trọng, trừ Tường ra, không ai làm được. Giờ nó còn nhỏ, tạm thời ở hoàng cung, để Chu Bột lấy thân phật quốc tướng tạm quản lý nơi đó."

"Vậy Lưu Trạch thì sao, con đã đồng ý với ông ấy rồi."

"Lưu Trạch cũng không tệ, để ông ta làm Mân Việt vương."

"Mân Việt vương ạ?" Lưu Trường bất ngờ:

"Nước Ngô thôn tính Mân Việt ngày càng lớn mạnh, nay lại đoạt đất Nam Việt ... Đây không phải chuyện tốt với triều đình."

Hai người đang bàn bạc, chợt có cận thị đi vào:" Thái hậu! Đại vương! Phàn phu nhân sắp sinh rồi.

"Cái gì?" Lưu Trường bật dậy chạy đi.

"Ài ..." Lưu Trường bế thằng tiểu tử béo trong lòng, hơi thất vọng, vẫn là nhi tử, không phải song sinh, chỉ có một thằng béo:

"Chúc mừng đại vương được quý tử, đại vương muốn công tử tên thế nào?" Trương Khanh thì vui lắm, cười suốt:

Lưu Trường ngẫm nghĩ.

"Bột!"

"Gọi nó là Bột!"

"Bột à, nào, gọi a phụ đi! Bột, gọi a phụ đi! Ha ha ha."

Bình Luận (0)
Comment