Lưu Trường cười toe toét, khẽ đưa tay ra chạm vào mặt Lưu Bột.
Thằng bé nằm rất yên tĩnh, không khóc không quấy, cái miệng nhỏ nhóp nhép, đang ngủ say.
Lưu Trường lại định đưa tay ra, Lưu Doanh cản y:" Đừng đánh thức nó nữa, để nó ngủ đi."
Lưu Trường cười ngốc nghếch:" Thằng bé này giống Ngũ ca, huynh xem, mặt nó tròn như Ngũ ca, đợi lớn lên chút nữa, đệ đưa nó đi săn, tránh nó béo như Ngũ ca. Ngũ ca ra ngoài làm ba bốn chiến mã chết mệt ..."
Trong các huynh đệ, Ngũ ca Lưu Khôi là tuyển thủ cấp trọng lượng, hắn không cao hơn Lưu Trường, bụng lại to gấp đôi .... Lưu Trường cũng rất nặng, nhưng khác với Ngũ ca, thịt khắp toàn thân, không hổ danh người khổng lồ nhỏ. Còn thịt của Ngũ ca cơ bản ở bụng, mặt béo tới biến dạng, có điều khi cười vẫn rất khiến người ta thích.
Hai huynh đệ giải thích rõ ràng khác biệt giữa to và béo.
Nghe Lưu Trường trêu ghẹo, Lưu Doanh trừng mắt:" Ngũ ca đệ có khí chất phú quý, không được trêu."
Từ sau khi đại ca qua đời, Lưu Doanh suy sụp thời gian dài, thậm chí không gần nữ sắc, tất nhiên không tính mấy kẻ không phải nữ bên cạnh hắn. Lưu Doanh có lần còn cảm khái với tả hữu: Vốn còn nghĩ trẻ khỏe, nay đại ca đã đi, bao giờ tới trẫm.
Nhìn đứa bé mới ra đời này, có lẽ Lưu Doanh đem nhớ nhung với đại ca gửi gắm hết vào nó, rất yêu thích, nó vừa sinh ra đã tặng một tòa phủ.
"Đại ca mất vào ngày mười bốn giờ thân bốn khắc, thằng bé này sinh ra vào ngày mười bốn giờ thân bốn khắc ... Đó là do đại ca không nỡ rời chúng ta đấy." Lưu Doanh lặng lẽ nhìn do tử:
Lưu Trường thì than vãn:" Đệ muốn có nữ nhi."
"Trẫm có mười bốn nhi tử, một nữ nhi, đại ca có mười ba nhi tử, không có nữ nhi nào ... Đệ thong thả mà sinh."
Lưu Trường tức giận:" Đây là cái lý gì? Huynh xem người ta thì lấy thi thư truyền gia, Tuyên Nghĩa để cho con Tương Thư của nước Ngụy, Trương tướng để lại sách của Lưu Bất Hại, binh pháp của Thái Công ... A phụ của chúng ta để cho chúng ta cái gì? Bản lĩnh sinh nhi tử, không để lại cho thứ gì đàng hoàng."
Lưu Doanh kệ y than vãn, còn kích động hỏi:" Bất Nghi có sách của Thân Bất Hại à? Cho trẫm mượn xem được không?"
Vị nhị ca này thích đọc sách, Lưu Trường nói:" Huynh là người theo Hoàng Lão, đọc sách của Thân Bất Hại làm gì?"
"Trước kia trẫm không tìm thấy ở Thiên Lộc Các."
"Được, hôm khác cho huynh mượn."
"Đúng là hổ con nhà ta."
"Nếu đệ không mượn được lại là thằng nhãi phải không?"
"Đúng rồi."
"Huynh ngày càng không thèm che giấu nữa rồi." Lưu Trường lườm hắn một cái:" Có điều sách này huynh không nên đọc nhiều, đệ nghe Triệu công nói, đọc nhiều sẽ thành Trương Bất Nghi, đệ sợ huynh tạo phản."
Lưu Doanh bật cười:" Thân Bất Hại làm tướng ở nước Hàn mười lăm năm, khiến nước Hàn thịnh trị cường binh, không ai dám xâm phạm, đệ cũng nên đọc nhiều vào ... Á, bảo sao Lưu hầu có sách của ông ấy, nhà họ ba đời làm tướng ở Hàn, bảo sao Trương Bất Nghi lại như vậy ... Thân Bất Nghi chú trọng quân thần ... Chẳng trách, chẳng trách."
"Huynh nói Thân Bất Hại là chuyên gia mưu phản sao?"
"Không, là chuyên gia trung quân."
Đúng lúc này mấy thằng nhóc cười đùa xông vào điện, thấy Lưu Doanh ở đây thì không dám nô đùa nữa, bái kiến xong, ba đứa An, Tường, Khải đi thăm ấu đệ.
"A phụ, khi nào nó có thể theo con học."
"Hai ba năm ..." Lưu Trường tiếp tục nói chuyện với Lưu Doanh:" Đệ đang định nhờ huynh tới nhà đại tỷ ..."
"Trọng phụ, trọng phụ, bọn cháu có thể mang nó đi chơi không?"
"Không được .... Nhị ca, huynh gặp tỷ trượng rồi ..."
"Trọng phụ! Cháu bế nó được không?"
Lưu Trường liên tục bị cắt lời, hít sâu một hơi:" Nhị ca, ba đứa này trước đó tới nhà Vũ Dương hầu ăn trộm thịt, Vũ Dương hầu tới tận chỗ đệ tố cáo, hay là huynh dẫn chúng tới Tuyên Thất Điện, giảng giải đạo lý cho chúng biết."
Lưu Doanh tức thì nghiêm mặt:" Lại còn có chuyện này à, bình thường trẫm dạy các ngươi ra sao? Hừm, Trường đệ yên tâm, trẫm sẽ giáo dục bọn chúng, phía đại tỷ, trẫm sẽ đi sau."
Ba đứa nhóc kia mặt đầy tuyệt vọng.
Tường vội vàng kéo tay Lưu Trường:" Trọng phụ, đánh bọn cháu đi, đánh bọn cháu một trận đi! Cháu xin trọng phụ đấy."
Lưu Doanh hạ lệnh, mấy giáp sĩ kéo ba đứa nhóc đi.
Lưu Tường vẫn còn kêu thảm thiết:" Trọng phụ, cháu là thân do tử của người, trọng phụ không thương cháu sao?"
Lưu Trường cười rách miệng nhìn chúng bị kéo đi, nhị ca giảng đạo lý, ba canh giờ là ít, ai bảo các ngươi cứ xen mồm cơ.
Lưu Trường cúi người xuống, thơm lên má Lưu Bột một cái mới cười ha hả rời đại điện.
Loan Bố và Trương Bất Nghi đợi ở ngoài hoàng cung, cả hai đều rất cao hứng.
"Chúc mừng đại vương!"
"Chúc mừng bệ hạ."
Lưu Tường giang tay, mỗi tay ôm một xá nhân, vừa đi vừa nói:" Bất Nghi, ngươi thành gia rồi, sao chưa thấy có động tĩnh."
"Vì vương sự, thần ít về nhà."
"Thế không được ... Còn ngươi nữa Bố, ngươi còn không lập gia thất là không được đâu."
Loan Bố lắc đầu:" Thần bị quần hiền làm sợ rồi."
Lưu Trường đang định nói gì thì sực nhớ, trừng mắt với Trương Bất Nghi:" Ngươi ở đây làm gì, đường đường là ngự sử còn rảnh đi lung tung với quả nhân à?"
"Thần vốn định tiến cung tìm Trần hầu, bệ hạ bỗng nhiên kéo thần đi đấy chứ."
"À, thói quen, ngươi đi làm chính sự trước đi."
"Chuyện của bệ hạ chính là chính sự lớn nhất thiên hạ." Thấy có cái chân đá tới, Trương Bất Nghi cười né ngay:" Bệ hạ, thần xong việc sẽ tìm bệ hạ."
"À phải rồi, khi nào tới thì mang sách của Trương Bất Hại cho ta mượn."
Loan Bố ngán ngẩm nhìn cả hai, hỏi:" Đại vương, chúng ta đi đâu đây?"
"Chu phủ!"
Trong Chu phủ, Chu Bột thần sắc nghiêm túc ngồi ở thượng vị, ba đứa nhi tử ở trước mặt ông ta, không dám nói gì.
Chu Bột là người vô cùng nghiêm túc, trị quân nghiêm, đem cả phong cách này về nhà, với ba đứa con cũng nghiêm khắc. Dù là đứa nhỏ nhất Kiên, cũng chưa bao giờ nghe được một câu ấm áp từ a phụ, Chu Bột yêu cầu với chúng rất cao, thường thông qua đả kích ép chúng tiến bộ.
Chu Thắng Chi vì sống dưới hoàn cảnh đó mới trở thành tên hoàn khố vang danh xa gần Trường An, khi chưa gặp Lưu Trường, hắn mới là thủ lĩnh đám trẻ con, vô pháp vô thiên, trên lịch sử, tên này vì giết người khiến Chu Bột mất tước vị.
Trái ngược với đại ca, Chu Á Phu chọn cách tiếp nhận, dần dần thành giống a phụ, ít nói, mặt cứng đờ.
Còn về phần Kiên thì trong quy củ, khá nghe lời, thích đọc sách.
"Điều hầu à?" Chu Bột nhìn Chu Á Phu:" Không phải vô tích sự, chỉ là tuổi nay đã phong hầu, không biết là chuyện tốt hay xấu. Cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được đắc ý."
"Vâng!"
"Kiên, ngươi chuyên tâm đọc sách, nhà ta có hai tướng quân là đủ rồi, thêm nữa không phải chuyện tốt." Chu Bột dặn:
Chu Kiên vâng dạ.
Chu Thắng Chi đợi a phụ sẽ dặn dò mình cái gì, Chu Bột lại nói:" Được rồi, về cả đi."
Chu Thắng Chi ngạc nhiên, đang định nói thì nghe thấy tiếng gọi lớn:" Trọng phụ!"
Chu Bột ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Trường đã xông vào phòng rồi, đám giáp sĩ theo sau mặt mày bất lực, là hầu tước có thực ấp nhiều nhất Đại Hán, Chu Bột có hơn 200 giáp sĩ, hiển nhiên có nhiều giáp sĩ hơn cũng vô ích, căn bản không ai ngăn được Đường vương.
Lưu Trường không mời mà tới, lại còn không coi mình là người ngoài, ngồi xuống bên Chu Bột, quát giáp sĩ:" Ngẩn ra đó làm gì, giết mấy con gà khoản đãi trọng phụ."
Đám giáp sĩ nhìn Chu Bột hỏi ý trước rồi mới đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com