"Đám này không hiểu chuyện gì cả." Lưu Trường mắng xong mới quay sang ba hảo huynh đệ:" Sao, đang bị trọng phụ giáo huấn hả? Quả nhân không quấy nhiễu đâu, trọng phục giáo huấn tiếp đi!"
"Đại vương có gì sai bảo?" Chu Bột hỏi rất trực tiếp, là người cứng nhắc, ông ta không thích Lưu Trường, lần này đồng ý chỉ vì Hàn Tín đã lên tiếng:
Vì sao một triệt hầu nắm đại quyền trong tay lại tốn kính Hàn Tín như thế, ông ta từng theo Hàn Tín tác chiến, những người như thế đều không khác nhau là bao, cực kỳ sùng bái Hàn Tín.
Lưu Trường hôm nay nhìn Chu Bột rất ôn hòa, vì y nghĩ tới thằng nhóc béo tròn nhà mình, nhịn lắm mới không bế nó theo, thi thoảng gọi một câu : Bột, gọi a phụ đi.
Híp mắt cười nói:" Trọng phụ, quả nhân quyết định rồi, Tường làm Hà Tây vương, trọng phụ làm quốc tướng, tạm thay nó quản lý Hà Tây."
"Trọng phụ, đất Hà Tây có thể làm chuyện lớn, có thể tới Tây Vực, có thể đánh Hung Nô. Trọng phụ đừng chê Hà Tây hiện người thưa thớt, ngay nước Triệu cũng không bằng, nhưng một khi có người quản lý nơi này, nhất định thày bảo khố quan trọng của Đại Hán."
"Người có thể gánh được trọng trách này, cả Đại Hán chỉ có trọng phụ làm được."
Nghe Lưu Trường tâng bốc, sắc mặt Chu Bột khá hơn không ít.
"Trọng phụ tới Hà Tây, có thể dựa theo ý mình quản lý nơi đó, quả nhân tuyệt đối không can dự quá nhiều, đó chính là nơi đại trượng phu dụng võ."
"Đại vương, thần chỉ có một mình, khó trông coi nơi đó, nếu đại vương nhất định phái thần tới Hà Tây, vậy phải cho thần một người hỗ trợ." Chu Bột ra điều kiện:
"Được, trọng phụ cần ai?"
"Loan Bố!"
Lưu Trường ngần ngừ:" Người này quả nhân đang dùng, hay là đổi người khác đi?"
"Vậy Trần Bình thì sao?"
"Ặc, trọng phụ muốn Loan Bố chứ gì, ài, quả nhân vốn định dùng hắn thay Chu tướng ... Thôi vậy, để Loan Bố tạm thời theo trọng phụ, hắn làm thái úy."
"Không, đại vương, hắn làm quốc tướng, thần làm thái úy." Chu Bột nói dứt khoát:
Lưu Trường xưa nay không phải người nhì nhằng, vung tay một cái gọi Loan Bố vào. Loan Bố nghe nói mình phải đi Hà Tây làm quốc tướng, không có chút kinh ngạc nào, gật đầu:" Vâng, thần chuẩn bị ngay."
"Không vội, nào, ngồi xuống ăn cơm ... Kiên, giục đám giáp sĩ, sao vẫn chưa làm gà xong."
Chẳng mấy chốc Lưu Trường cầm đùi gà thơm phưng phức mà ăn, đã thế còn gắp thịt cho Chu Bột:" Trọng phụ ăn nhiều chút, đừng khách khí với quả nhân."
Ai không biết chắc còn tưởng đây là Đường vương phủ ấy chứ.
Lưu Trường vừa ăn vừa nói với ba huynh đệ:" Trọng phụ có ba đứa con này, về sau nhất định là rường cột Đại Hán."
Chu Bột lần này không đả kích nhi tử, chỉ gật đầu:" Mong được như thế."
Từ nhà Chu Bột đi ra, sắc mặt Lưu Trường tức thì không dễ coi, vừa lên xe một cái là khó chịu nói:" Người này rất nhiều tâm tư, còn nhất định đòi ngươi theo cùng."
Loan Bố thì cười:" Đại vương, Hà Tây là đất trọng yếu, thần tới đó không phải chuyện xấu."
"Ông ta khó cộng sự lắm, sợ ngươi ở Hà Tây chịu ủy khuất."
"Đại vương quá lo rồi, trừ đại vương ra, ai dám khiến thần chịu ủy khuất."
Loan Bố đánh xe đưa Lưu Trường về hoàng cung.
Lưu Trường vẫn kêu ca:" Quý Bố đi Tề, ngươi tới Hà Tây, Giả Nhị tới Triệu ... Triệu Bình, Trương Bất Nghi, Triều Thác ngày đêm bận rộn, bên cạnh quả nhân không có xá nhân đi theo nữa."
"Giả Nghị tới Triệu ạ?" Loan Bố kinh ngạc:
"Ngươi không biết à? Ta lấy mất Chu Bột, tất nhiên phải cho Như Ý một hiền tướng, ta đã lệnh Giả Nhị lên đường, chắc giờ hắn đã gặp Như Ý. Như Ý chẳng có bản lĩnh gì, nếu không có hiền nhân phò tá, sớm muộn gì cũng vong quốc."
"Nhưng tuổi Giả Nghị như thế, thực sự có thể làm quốc tướng sao? Hắn tuy có tài, nhưng kinh nghiệm không đủ, làm quốc tướng một nước, không phải dễ dàng."
"Sao, ngươi hoài nghi nhãn quang của quả nhân à? Gia phụ là Cao hoàng đế."
"Cao hoàng đế sẽ không dùng Trương Bất Nghi làm tam công."
"Ngươi có biết Khoái Thông chết thế nào không?"
"Thần nghĩ, chắc là vì chất vấn đại vương mà bị nấu rồi."
Hàm Đan, nước Triệu.
Giả Nghị tới Hàm Đan không được Triệu vương nhiệt tình nghênh đón, hắn vào vương cung, bái kiến Triệu vương.
Triệu vương trông rất không vui, hắn thất vọng nhìn Giả Nghị trẻ tuổi, mắt đầy bi ai. Sau khi biết Lưu Trường rút tướng vị của Chu Bột, Lưu Như Ý nổi trận lôi đình, nước Triệu sao có thể cho Chu tướng được? Sau này quả nhân lấy ai cho mượn nữa?
Có điều nghĩ tới đám tướng quân thiện chiến của Đại Hán rất nhiều, hắn chỉ đành nhẫn nhịn, khi nghe nói một Nho sinh trẻ được an bài tới làm Triệu tướng, Như Ý mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Lưu Như Ý nhìn Giả Nghị từ trên xuống dưới một lượt, hỏi:" Giả sinh, ngươi hiểu binh pháp không?"
Tuy Triệu vương không nhiệt tình, nhưng Giả Nghị vẫn bình tĩnh, lắc đầu:" Thần không biết."
Lưu Như Ý càng hụt hẫng:" Giả sinh, quả nhân và ngươi là thân thích, nhưng trước quốc sự, không luận tình riêng. Quả nhân tuy là cữu phụ của ngươi, nhưng nếu ngươi làm việc không tốt, quả nhân sẽ đàn hặc ngươi, hiểu chưa?"
"Đại vương, thần hiểu."
"Ừ, tình hình nước Triệu thì ngươi cũng thấy rồi, chúng ta không như các nước Đường, Tề, Sở, cũng chỉ hơn nước Yên một chút. Đất canh tuy nhiều, nhưng trai tráng không có mấy. Quả nhân quản lý nước Triệu rất lâu, tuy nước Đường giúp đỡ không ít, song không phát triển lớn ... Trước kia chỉ có thể dựa vào cho mượn ... Khụ, dựa vào nước láng giềng lấy ít vật tư."
Giả Nghị lắc đầu:" Đại vương, nước Triệu vật tư rất nhiều, sao cần đổi với nước khác?"
"Dọc đường tới đây, thần nhìn thấy thương cổ nước Triệu còn giàu hơn đại cổ Trường An, gia súc, phó nhân vô số. Đại vương trị quốc miễn thuế, kẻ được lợi nhất lại là đám thương cổ! Nhà giàu bất nhân, chúng tự ý khai thác đồng, đúc tiền tệ."
"Đại vương có thể thực hiện chế độ cấm thương cổ xa hoa, nghiêm tra kẻ giàu bất nhân, cưỡng chế chúng giải phóng lệ thần."
Triệu vương kinh ngạc nhìn vẻ mặt càng lúc càng hung tợn của Giả Nghị, vội đứng dậy:" Giả quân, mời ngồi rồi nói."
"Đại vương thi hành chính sách nhân từ, cho dân nghỉ ngơi, đây không phải chuyện sai, nhưng nước Triệu không giống nước khác, muốn cai trị tốt phải dùng chính sách cứng rắn. Đại vương lấy thần làm gương, lệnh quan viên các nơi làm việc, học theo nước Tần, mỗi năm khảo sát, lấy số lượng đất canh, sản lượng lương thực, số hộ tịch so sánh. Ai tiến bố thì thưởng, ai sụt giảm thì phạt."
"Giả tướng, cứ theo lời khanh mà làm." Lưu Như Ý mừng rỡ, liên tục thay đổi cách xưng hô:" Khanh nói chi tiết cho quả nhân nghe xem. Có điều khanh là Nho sinh, sao lại muốn dùng chính sách cứng rắn."
"Đại vương, thầy của thần là đại nho, có từng dùng Nho trị nước Đường không?"
"Ha ha ha, đúng là danh sư xuất cao đồ! Người đâu, bày tiệc."
Đây là một cánh đồng cỏ cây tươi tốt, nặng nhẹ gió êm, sắc xuân tràn ngập, xa xa có thể nhìn thấy tường thành khác hoàn toàn Trung Nguyên.
Tường thành không cao nhưng rất dày, nối dài liên miên không dứt, có thể thấy rất nhiều sĩ tốt trang bị nhẹ qua lại trên tường thành, cổng thành thường xuyên có bách tính ra vào, đa phần bách tính ở trạng thái trang phục chẳng đủ che thân. Đương nhiên cũng có thương cổ ăn mặc hoa lệ, toàn thân bảo thạch, được nô lệ xúm quanh, dẫn thương đội chậm rãi rời thành.
Mặt trời vừa mới lên, thương cổ khoanh chân, ngồi dưới ô, mặt tươi cười hưởng thụ hoa quả trước mặt, có thị nữ xinh đẹp lau râu cho ông ta.
Đột nhiên đằng xa truyền tới tiếng tù và cao mà dài, mang theo tiếng vọng, vang khắp đất trời.
Tiếp ngay đó mặt đất bắt đầu run lên.
Thương cổ mở to mắt hoang mang nhìn ra xa, trên ngọn đồi cao, từ từ xuất hiện những lá cá, rồi tiếng vó ngựa truyền tới.
Kỵ binh tràn ngập khắp nơi, đám kỵ binh này mặc giáp, đội mũ trụ, chẳng nhìn ra chúng có bao nhiêu, phóng mắt nhìn tới, tất cả mọi nơi nhìn tới được đều có bóng dáng bọn chúng. Đám người đó nhắm thằng vào tường thành, thương cổ hoảng hốt, ông ta kêu lớn, tức thì chạy vào thành.
Sĩ tốt trên thành cũng la hét, vội vàng lấy cung tiễn ra.
Đám kỵ sĩ dương cung bắn, mưa tên bao phủ bầu trời, gần như không ai có thể sống sót được dưới loại mưa tên như thế.
Thành, không giữ được rồi!
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com