Hộ Đồ đá văng một cái thi thể, xông vào trong cung điện, không lâu sau hắn chộp cổ một người béo, kéo ra ném trước mặt Kê Chúc.
"Đại ca, đây chính là Xa Sư vương."
Y phục hoa lên trên thân người đó rách mấy chỗ, đôi mắt đầy sợ hãi, ông ta lớn tiếng chất vấn:" Bọn ta chưa bao giờ quên tiến cống đại thiền vu, mỗi năm đều dang lên chiến mã, nghe đại thiền vu sai bảo xuất chiến, không phạm lỗi gì. Vì sao ngươi giết con dân của ta, phá thành của ta?"
Hộ Đồ rút ra một thanh chùy thủ, kéo Xa Sư vương, định đâm ông ta.
"Không được." Kê Chúc ngăn lại, nói với Xa Sư vương đang run bần bật:" Kẻ địch ở ngoài kia, ta tới giúp các ngươi chống đỡ kẻ địch. Hẳn các ngươi cũng đã thấy kỵ binh nước Đường rồi, chúng hung tàn, dựa vào đầu địch thăng tước, nhất là vương như ngươi, chém một cái là có thể phong hầu."
"Giờ chúng ta chỉ có cách liên hợp với nhau mới kháng cự lại được cường địch, ta sẽ không giết ngươi, ngươi vẫn sống phú quý."
"Có điều Xa Sư từ nay về sau sẽ trở thành tòa thành của Hung Nô, ta phong ngươi thành Xa Sư vương của Hung Nô, ngươi có chấp nhận không?"
Xa Sư vương còn định nói gì nhưng Hộ Đồ hừ một tiếng, vội vàng gật đầu:" Ta chấp nhận, ta chấp nhận."
Kê Chúc mỉm cười, sai người đưa Xa Sư vương đi nghỉ ngơi.
Hộ Đồ không hiểu:" Đại ca, vì sao không giết quách cho rồi?"
"Tây Vực cơ hơn trăm nước, nếu giết ông ta, sau này các nước không dám hàng nữa, không giết tù binh, giảm bớt tâm lý chống cự của họ."
Hộ Đồ tựa hiểu tựa không:" Đại ca, tuy mất Hà Tây, nhưng Tây Vực cũng là đất tốt, Xa Sư là mục trường tốt nhất, còn có thể canh tác ở đây. Đại ca thật lợi hại, người Đường vẫn nghĩ chúng ta ở phương bắc, không biết rằng chúng ta đã tới Tây Vực rồi."
Kê Chúc cau mày:" Đệ không được xem thường, không lừa được chúng lâu đâu, nhân lúc chúng không thể dùng binh nữa, chỉnh đốn Tây Vực, lấy đây làm gốc, giữ chiến tuyến ở Đôn Hoàng, tiếp tục Tây Tiến, mở mang cương vực. Ta nghe thương nhân nói, ở phía tây có một nơi, người ở đó chẳng cần làm gì cũng có thể ăn no, là tiên cảnh nhân gian."
"Chỉ đại ca mới tin lời ma quỷ đó, đám thương nhân kia chỉ muốn lừa tiền của huynh thôi."
"Được rồi, giờ cứ lấy chiếm Tây Vực là ưu tiên, cái khác nói sau."
Hộ Đồ vẫn còn chưa chịu:" Đại ca, sao không cho bọn đệ tác chiến, còn bao nhiêu mục dân như vậy, không lên chiến trường thật đáng tiếc."
Kê Chúc bật cười, lần này hắn bảo Hộ Đồ ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói:
"Vì sao quân Đường mạnh? Vì chúng không phải canh tác, chỉ thao luyện, tướng lĩnh của chúng không phải nghĩ chuyện chăn thả, cướp bóc, mà chỉ lo chuẩn bị chiến tranh. Chúng ta không có quân thường trực, sao đánh nổi chúng? Cho nên ta mới lập ra đội tinh nhuệ, không cần làm gì, chỉ cần chiến đấu."
"Đệ đừng nóng ruột, đợi mà xem, số quân của chúng ta giảm, nhưng sức chiến đấu không giảm đâu."
Sau khi Kê Chúc thống soái Hung Nô, tiến hành rất nhiều cải cách, từ luật pháp tới chế độ quan lại, quân sự ... Hắn chỉnh hợp bộ tộc, phế bỏ tập tục dã man, sắc phong tân quý tộc đối kháng quý tộc cũ, lôi kéo văn sĩ hiền nhân, coi trọng công tượng, chủ động bảo vệ mục dân, không cho quý tộc tùy ý giết hại.
Chỉ trong thời gian ngắn Hung Nô đã có thay đổi lớn.
Hộ Đồ hoàn toàn không hiểu những việc làm này của huynh trưởng, nhưng hắn rất phục, hắn tin, có lẽ vị ca ca này của mình còn xuất sắc hơn a phụ.
...... ………… ……
Ngoài thành Trường An, Lưu Trường quyến luyến tiễn chân Loan Bố.
Thủ quân Hà Tây truyền tin về, nói kỵ sĩ tuần tra bên ngoài gặp phải quân đội Hung Nô, Chu Bột và Loan Bố không thể trì hoãn nữa, cần lập tức tới Hà Tây. Ba đứa nhi tử Chu Bột đang cáo biệt a phụ, Chu Bột biểu hiện rất lãnh đạm.
Còn Lưu Trường thì hết sức lo lắng dặn dò:" Ngươi phải cẩn thận đấy, nếu có quan lại không phục tùng thì giết luôn."
"Xin đại vương yên tâm, thần biết làm thế nào."
"Nơi đó nhiều mãnh thú, chớ ra ngoài một mình."
"Thần biết ạ."
Lưu Trường nói rất nhiều, như người cha không nỡ thấy con xa nhà, cuối cùng vẫn phải vẫy tay, nhìn Loan Bố theo Chu Bột rời Trường An.
Lưu Trường thở dài.
"Đại vương, này đình úy không dám bắt người rồi, sao lại thở dài. Nên thở dài là mấy công tử chứ, giờ không ai cứu bọn chúng nữa." Chu Thắng Chi cười nói: "Còn nhớ trước kia đại vương dẫn Loan quân đi, bọn thần ở Trường An sống thật khổ."
Mấy người vừa cười nói vừa đi vào thành.
Lưu Trường có vẻ thiếu tập trung, lên xe chỉ yên tĩnh nhìn quanh, nhớ năm xưa đám xá nhân vây quanh mình suốt ngày cãi nhau, còn nhìn chằm chằm mình đề phòng mình bỏ trốn, giờ đây mỗi người một nơi, không biết bao giờ mới tụ tập được. Khi đó chỉ thấy phiền, giờ mới thấy khi đó là lúc khoái lạc nhất.
Đang suy nghĩ lung tung thì đằng xa có hai cái xe chặn đường.
Mã phu của hai xe chửi nhau, người trên xe cũng chửi nhau.
"Lão thất phu, nhường đường, để ta đi trước!"
"Quân gian tặc, bằng vào cái gì mà ngươi đòi đi trước?"
Ai ngờ là Trương Bất Nghi và Triệu Bình, vừa mới nhắc tới xong, hai người này bao năm không đổi.
"Các ngươi cãi nhau cãi gì thế?"
Hai người quay lại, thấy đại vương, cả kinh xuống xe.
"Bệ hạ, thần đi tiễn Loan Bố, lão này chặn đường không cho thần đi." Trương Bất Nghi cáo trạng ngay:
Triệu Bình đen mặt:" Đại vương, thần đi tiễn Loan Quân, tên này vốn theo sau, đột nhiên vọt lên, thiếu chút nữa đâm vào xe thần. Tiếp đó còn bắt thần nhường đường, sao thần chịu được nhục này."
Lưu Trường không khách khí nói:" Phía Hà Tây đường rộng lắm, hay các ngươi tới đó cãi nhau?"
Triệu Bình nén giận, đành tự nhận xui xẻo, sai đánh xe nhường đường. Trương Bất Nghi dương dương đắc ý:" Lão thất phu, sớm làm thế thì đã xong rồi."
Rồi kệ Triệu Bình nổi điên, vội vàng lấy sách trên xe xuống:" Bệ hạ, đây là sách của Thân Bất Hại, còn có rất nhiều thư tín tấu biểu của ông ấy, thiên hạ không tìm ra bản thứ hai."
"Đồ tiểu nhân xa dua ..."
Lưu Doanh kích động nhìn sách trong tay, mở to mắt xem từng chữ một.
Lưu Trường không hiểu được, chẳng qua là một quyển sách thôi, cần gì phải kích động như thế chứ?"
"Trường đệ, chí bảo, đây là báu vật quý giá nhất."
"Được rồi, báu vật xem sau, huynh đã tới chỗ đại tỷ chưa?"
Lưu Doanh bấy giờ mới đặt sách xuống:" Đi rồi, đệ yên tâm, đại tỷ căn bản không trách đệ, ngược lại mắng tỷ trượng một trận, tỷ trượng tựa hồ bệnh rồi, nhưng không có ý oán hận."
"Thế thì tốt, đệ có thể yên tâm đi bái phỏng rồi, đệ sợ nhất là huynh ấy oán hận đệ, nếu huynh ấy nói linh tinh, đệ không nhịn nổi đánh huynh ấy, đại tỷ sao có thể tha cho đệ."
"Hả, đệ còn định đánh tỷ trượng à?"
"Huynh ấy tuổi quá năm mươi, không phải đối thủ của đệ đâu." Lưu Trường hết sức đắc ý:
"Trường, không được như thế, đệ phải biết tôn trọng người có tuổi ..."
Thấy nhị ca bước vào trạng thái giảng đạo lý, Lưu Trường kinh hãi, nói mình có chuyện rồi vội vàng chạy mất. Vừa ra ngoài thì gặp ba thằng tiểu tử, bọn chúng đều ủ rũ.
"Các ngươi làm gì ở đây?"
Lưu Tường u oán nhìn hắn:" Đều nhờ trọng phụ ban cho, giờ mỗi ngày a phụ đều dạy bọn cháu đạo lý làm người."
"Ha ha ha, phải chăm chú mà nghe, làm thế là vì tốt cho các ngươi."
Lưu Trường đẩy ba đứa vào điện, tức thì toàn thân khoan khoái, sải bước rời cung.
Phải an ủi Trương Ngao, đại tỷ rất tốt với y, tỷ trượng cũng nhiều lần giúp đỡ, tuy hắn có nhiều khuyết điểm, nhưng tội chưa tới mức chết. Lưu Trường hiểu rất rõ tính a mẫu, sẽ không cho người oán hận mình tiếp tục sống.
Giữa quốc sự và tình riêng, a mẫu lựa chọn rất dứt khoát.
Đối phó với người chẳng có trí tuệ lớn như Trương Ngao, a mẫu có trăm cách giết chết hắn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com