"Đại tỷ!"
Lưu Trường gọi to đi vào phủ công chúa, phủ của Lưu Nhạc đã tặng cho Lưu Trường làm Đường vương phủ từ rất lâu rồi, nơi ở hiện nay được thái hậu mới ban cho.
Lưu Nhạc trừng mắt với y rồi nhìn sang Trương Ngao.
Trương Ngao mặt cúi gằm, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, chẳng ngẩng lên nhìn Lưu Trường một cái.
Lưu Trường chằng gò bó gì, ngồi xuống bên Trương Ngao:" Tỷ trượng, sao lại không vui?"
Trương Ngao run một cái, nhìn Lưu Trường với vẻ không sao tin nổi, nói:" Ta không sao."
"Tỷ trượng, có chuyện gì cứ nói với đệ, đệ ra mặt cho." Lưu Trường vỗ ngực:
"Trường đệ, đệ hại ta thảm quá." Trương Ngao thống khổ lắc đầu:" Giờ ta mất hết thể diện rồi, cả thiên hạ không ai dám theo ta nữa, họ nói ta là tiểu nhân bán đứng bằng hữu."
Lưu Trường cười to:" Tỷ trượng, đám người đó chẳng qua lợi dụng huynh thôi, bằng hữu cái gì chứ?"
"Tiếp xúc với những kẻ đó không có lợi gì, lại chuốc vào người phiền toái, huynh bao che tội phạm, tưởng không ai biết sao? Huynh có biết Trần Bình đã sáu lần dâng tấu xin xử tử huynh, Chu Xương cũng nói phải nấu huynh an lòng người. Toàn là đệ khuyên can họ đấy."
"Đám người kia ở địa phương ức hiếp bách tính, huynh làm bằng hữu với chúng, có phải là muốn đi Hà Tây xây hoàng lăng không?"
Trương Ngao cả kinh:" Ta chưa từng phạm lỗi, sao muốn nấu ta."
"Tỷ trượng, bao che tội nhân không phải phạm lỗi à? ... Tỷ trượng, nước Ngụy diệt vong rồi, Tín Lăng Quân cũng chết lâu rồi, đừng học theo ông ấy nữa ... Chuyện lần này thực ra do Trần Bình kiến nghị đấy, huynh cũng biết, đệ ít đọc sách, chỉ giỏi đánh trận, chuyện khác đệ không hiểu. Đám đó toàn gian nhân kế hiểm, đệ cũng không phải đối thủ"
Trương Ngao không nói lên lời.
"Thiếp nói chàng rồi, chàng còn bảo thiếp là phụ đạo nhân gia, không hiểu gì." Lưu Nhạc tức giận mắng:" Chàng muốn hủy Yên và Yển à?"
"Cũng không thể nói thế, tỷ trượng, kết giao bằng hữu chữ không phải kết giao thứ bại hoại. Đi theo đệ, đệ dẫn huynh đi làm quen hiền lương trong triều."
Lưu Trường cứ thế kéo Trương Ngao ra ngoài, Lưu Nhạc không cản, phu quân nàng ở lỳ trong nhà nhiều ngày rồi, tiếp tục như thế không tốt.
Vừa mới ra ngoài, tức thì có kẻ hùng hổ đi tới, chỉ mặt Trương Ngao định mắng chửi, thế nhưng thoáng cái nhận ra người cao lớn kia, lời ra tới miệng khẩn cấp nuốt ngược vào, suýt tự làm bản thân chết nghẹn.
"Ngươi là ai, tới đây làm gì?" Lưu Trường thái độ bất thiện chất vấn:
Người kia vội đáp:" Bái kiến đại vương, thần là hảo hữu của Trương quân, nghe huynh ấy không khỏe nên tới bái phỏng." Người kia đổi thái độ nhanh như chớp:
"Hôm nay có chuyện gấp, mai hẵng tới."
"Vâng!"
Lưu Trường không truy cứu, dọc đường đi cười nói liên hồi như chẳng có chuyện gì, chẳng để ý tới những kẻ hai bên đường, tới trước một tòa phủ liền sai giáp sĩ gõ cửa, tức khắc có người ra nghênh tiếp.
Hai người đi vào nhà, Trương Ngao phát hiện ra nơi này hết sức đơn sơ, không có cột sơn son, không có bày biện quý giá, tựa như nhà bách tính bình thường có chút dư dả. Có điều người bọn họ tới bái kiến thì khí thế phi phàm, khi nghiêm mặt, đến hắn cũng có hơi sợ, trông cũng hơi quen.
Ba người ngồi xuống, Lưu Trường hàn huyên mấy câu:" Đây là tỷ trượng ta, khanh biết rồi."
Người kia gật đầu.
"Tỷ trượng, đây là hiền nhân thực sự ở Trường An, mưu thần khai quốc đi theo a phụ, ông ấy là Lưu Kính."
"Hả?" Trương Ngao đứng bật dậy, trong mắt hào tộc bọn họ, tiếng tăm của Lưu Kính còn ác liệt bằng mấy Đường vương, mỗi lần hào tộc tụ hội thì luôn chửi Lưu Kính, Trương Ngao nghe danh ông ta lâu rồi.
"Tỷ trượng, huynh chẳng phải nói đám hảo hữu kia chửi mắng huynh à, có người này, chúng không dám mắng nữa."
Lưu Trường kéo Trương Ngao ngồi xuống, trang trọng nói:" Lưu công là đại hiền hàng đầu của Đại Hán ta, trước đó quả nhân có chút hiểu lầm ông ấy, sau khi hiểu rồi không khỏi bị cảm phục. Tỷ trượng, đây mới là người đáng kết giao."
Lưu Kính ôn hòa nói:" Trương công là người rộng rãi, ta đã kính ngưỡng từ lâu."
Nghe kẻ ác danh vang dội khách khí với mình như vậy, sắc mặt Trương Ngao tốt hơn một chút:" Không dám, Lưu công uy danh hiển hách."
Lưu Kính rất biết nói chuyện, chuyên chọn việc tốt tán dương Trương Ngao, Trương Ngao chẳng mấy chốc mà đã cười ha hả, hai người trò chuyện rất hợp ý.
Trương Ngao từ chỉ nghe dần nói nhiều hơn, nói chuyện hào tộc các nơi, nói chuyện bọn họ phô trương, so kè lẫn nhau.
"Chà, thế thì thận là ghê gớm, giết cả trăm con trâu à?"
"Đúng thế, ha ha ha, Triệu sinh giết cả đàn dê, kết quả Vương sinh không chịu thua, chẳng biết từ đâu mà mua được ngựa ..."
Lưu Trường nhìn bọn họ nói chuyện càng lúc càng hăng, không muốn quấy rầy đôi bằng hữu mới này, cười tủm tỉm rời đi.
Khi Lưu Trường vừa về tới Hậu Đức Điện, Tào Xu nhìn một cái cũng nhận ra tâm trạng vui vẻ của y, ngạc nhiên hỏi:" Đại vương hôm nay sao lại vui thế?"
"Ha ha ha, quả nhân hôm nay làm được một chuyện lớn." Lưu Trường cười to, phát hiện nhi tử ở nhà thì nghi hoặc:" Hôm nay con phải tới chỗ Lưu hầu học mà, sao An lại về sớm vậy?"
Lưu An giải thích:" Sư phụ không dạy học, trong phủ có trộm, nên không có tâm tư dạy học."
"Hả, kẻ nào to gan dám trộm của Lưu hầu? Thế mất cái gì?"
"Sách của Thân Bất Hại ạ, sư phụ giận lắm, đang tìm khắp nơi."
"Ồ, sách của Thân Bất Hại à?"
"A phụ biết cuốn sách đó sao?"
"Chưa bao giờ nghe thấy." Lưu Trường lắc đầu dứt khoát:
Kỵ sĩ đi trước mở đường, giáp sĩ nhìn thẳng về phía trước, từ từ tiến lên.
Chu Bột và Loan Bố ngồi cùng xe, hai người đang bàn bạc chuyện Hà Tây.
"Kê Chúc mất Hà Tây, nhất định sẽ chạy sang Tây Vực, Tây Vực nhiều nước nhỏ, mỗi thành là một nước, tranh đấu không ngừng, tuyệt không phải là đối thủ của Hung Nô."
Loan Bố nói cái nhìn của mình, Chu Bột thi thoảng mới gật đầu.
"Chúng ta muốn áp chế Hung Nô ắt phải lôi kéo các nước ... " Đang nói tới đó Loan Bố dừng lại:" Chu công khinh ta sao?"
"Không dám."
"Vậy vì sao không nói?"
Chu Bột hỏi:" Kê Chúc trị quân ra sao, sao với Mạo Đốn thế nào? Các nước Tây Vực so với ba bộ Liêu Đông thì thế nào?"
Loan Bố thở hắt ra:" Ta biết Chu công thiện chiến, nhưng Hà Tây mới lập, đại vương phái chúng ta tới, không phải chỉ là để thảo phản Hung Nô, mà còn cai trị nơi đó. Kê Chúc không bằng Mạo Đốn, nhưng Hà Tây cũng không so được với Đường."
"Thành sự ở con người." Chu Bột bình tĩnh nói:" Chuyện quản lý Hà Tây, Loan quân tự quyết định là được."
Loan Bố nghe ra hàm ý trong đó: Ngươi lo chuyện trong nước, chuyện ngoài chớ quản, vì thế hắn càng lo:" Chu công, Hà Tây không chịu nổi đại chiến đâu, làm thế không được, chúng ta không có lương thực, không có giáp sĩ, không thể lỗ mãng xuất chiến."
Chu Bột lạnh nhạt nói:" Người Hung Nô nhất định cũng nghĩ thế."
Loan Bố biết mình không thuyết phục được vị tướng quân quật cường này, chỉ đành nói:" Ta sẽ không can dự vào chiến sự, nhưng hi vọng ngài lấy Hà Tây làm trọng."
"Tất nhiên rồi."
Trong Trường Lạc cung, Phàn Khanh bế Bột, Lưu Trường ngồi bên cười ngốc nghếch.
Đứa bé này với thái hậu mà nói, đúng là thân càng thêm thân, nhìn thế nào cũng thích, chỉ là tuổi bà ngày một lớn, đã có chút không bế nổi nữa.
Phàn Khanh có con rồi mà chưa hết trẻ con:" Đại tỷ, Bột thực sự không cần ăn thịt à?"
Tào Xu liếc nàng một cái:" Làm sao ăn được, phải một tuổi cơ ... Muội bế lên một chút, con sắp rơi xuống rồi kìa."
Tào Xu đi tới giúp Phàn Khanh điều chỉnh tư thế bế con, mặt đầy ngán ngẩm, vốn nàng phải chiếu cố ba đứa bé rồi, giờ hay quá, thành bốn đứa.
Thái hậu vừa chơi với tôn tử, vừa hỏi:" Trường, nghe nói Ngao giúp Lưu Kính làm không ít chuyện."
"Vâng, a mẫu, tỷ trượng lợi hại lắm, nắm rõ hào tộc địa phương rõ như lòng bàn tay, có huynh ấy giúp, Lưu Kính như hổ thêm cánh."
"Ừ, hắn tiến bộ đấy, nên thưởng." Thái hậu gật gù, cảm quan với Trương Ngao cũng thay đổi:
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com