Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 505 - Chương 505: Không Cáo Lão Thì Thanh Danh Hỏng Mất.

Chương 505: Không cáo lão thì thanh danh hỏng mất.

Cả nhà đang trò chuyện vui vẻ thì Lưu An xông vào.

"Đại mẫu." Lưu An kêu một tiếng thật to, hành vi cũng không khác gì vị đại vương nào đó khi còn nhỏ, nhào thẳng vào lòng thái hậu:

Thái hậu thấy nó thì cười tươi hẳn lên:" Sao cháu tới đây?"

Lưu An ủy khuất nói:" Quan lại đình úy không phân biệt trắng đen phải trái đã bắt người ..."

Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Đường đường đại trượng phu, sao có thể cứ gặp chuyện là đi tìm trưởng bối? Chuyện gì mà bản thân không thể giải quyết được."

"Quả nhân có thành tựu hôm nay toàn dựa vào bản thân, chưa bao giờ nhờ cậy người khác, gặp phải khó khăn cũng tự mình nỗ lực nghĩ cách giải quyết, sao ngươi không thể học theo."

Lữ hậu liếc mắt sang:" Sau này ngươi dám tới Trường Lạc hô một câu, a mẫu giúp con, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."

Lưu An ngoan ngoãn nép vào lòng đại mẫu, mắt nhìn trộm Lưu Trường có chút đắc ý. Lưu Trường nheo mắt, thằng nhãi, về Hậu Đức Điện cho ngươi biết mặt.

Thái hậu dỗ dành Lưu An hứa sẽ ra lệnh cho đình úy rồi xua tay:" Ta mệt rồi, Xu, con dẫn chúng về trước đi. Trường, ở lại."

Trong điện rất nhanh chỉ còn lại Lữ hậu và Lưu Trường, Lữ hậu ra hiệu, Lưu Trường đứng dậy đỡ a mẫu, hai người đi ra ngoài điện, y khom lưng thấp đỡ bà, đi bên cạnh.

"Trường, năm nhi tử của Tề vương trước sau được phong vương, còn lại đều phong hậu có thực ấp ở Tề, trừ Lưu Tương ra thì ai cũng vui. Chư hầu vương các nơi không nốc, ắt nhìn ra dụng ý."

"Có điều những chư hầu vương này đều thân cận với con, không có ý phản đối, cũng không có thực lực phản đối."

"Như thế thực lực chư hầu bị suy giảm, chỉ là số lượng lại tăng thêm, con phải nghĩ cách giảm thiểu số lượng của họ, nếu không cứ đời đời phong tiếp thế này, sớm muộn đất đai cũng không đủ dùng.

Lưu Trường hơi do dự:" A mẫu, nhất định phải trừ bỏ chư chầu sao?"

"Ai bảo con là trừ bỏ chư hầu, thiếu họ, ai giúp con tọa trấn nam bắc. Con ở Trường A, có thể cai trị được lãnh thổ lớn vậy sao?"

"Vậy thì phải làm suy yếu, a mẫu bảo phải làm thế nào?"

"Tự con nghĩ đi!"

"Dạ ..." Lưu Trường cúi đầu lẩm bẩm:

Lữ hậu nhìn y một cái, nghiêm túc nói:" Trường, ta không che chở cho con mãi mãi được, nhiều chuyện con phải tự nghĩ cách, đừng suốt ngày đi săn, trong triều nhiều hiền lương, hỏi họ nhiều hơn."

"Vâng."

Lưu Trường dìu a mẫu đi quanh hoàng cung, Lữ hậu đi rất chậm, nhưng nhìn rất kỹ, dọc đường kể cho Lưu Trường nghe chuyện chư hầu. Có lẽ đây là lo lắng lớn nhất của bà:" Ta biết con thân với các như hầu, nhưng con nên nhớ nay con là chủ thiên hạ, phải lấy quốc sự làm trọng. Con nhìn Hung Nô đi, Mạo Đốn qua đời, mấy nhi tử của hắn liền nội chiến, thiếu chút nữa diệt vong. Làm suy yếu chư hầu không phải cho bây giờ, mà là sau này, con còn thì không ai dám làm gì, nhưng rồi có một ngày chúng ta đều ra đi, khi đó Đại Hán nội loạn, là may mắn của ngoại địch."

"Bây giờ con mềm lòng thì tương lai sẽ có hàng chục vạn trăm vạn người vì con mà chết, con hiểu chưa?"

"Dạ." Lưu Trường ngẩng đầu lên: "A mẫu yên tâm, con biết làm thế nào."

Lữ hậu nhìn nhi tử vẻ mặt trang trọng, không hề có vẻ đùa cợt qua loa như thường ngày, bà yên tâm không ít:" Thế thì tốt, con cũng trưởng thành rồi."

Trong Tuyên Thất Điện, mấy đại thần đang báo cáo tình hình gần đây, nhưng y có vẻ không chú ý lắm.

Lưu Trường đang nghĩ tới những lời của a mẫu, y biết a mẫu nói đúng, Đại Hán vừa có khởi sắc, không thể nội loạn, mà muốn thế phải làm suy yếu chư hầu, chỉ là lại không thể dùng thủ đoạn quá cứng rắn.

Nay phong hết nhi tử chư hầu làm vương, khiến thực lực họ giảm đi, nhưng phải khống chế số lượng của họ. Như Nhị ca, hơi chút sinh mấy chục đứa con, làm sao đủ phong.

"Đại vương, vì sao lại xem thường như thế?" Chu Xương thấy Lưu Trường thiếu tập trung thì quát:"

Lưu Trường giật mình cười:" Chu công, quả nhân đâu xem thường ngài."

"Vậy thì vừa rồi thần nói, đại vương thấy sao?"

"Quả nhân thấy Chu công nói đúng, cứ vậy mà làm."

"Bệ hạ! ..." Trương Bất Nghi hoảng hồn kêu:

Chu Xương cười to:" Đại vương anh minh! Người đâu, đại vương có chiếu, đem tên này đi chém đầu."

Lưu Trường vội vươn tay ra ngăn:" Không, không phải ... Chém đầu à? Vì sao? Trương Bất Nghi làm sai cái gì?"

Chu Xương hừ lạnh, biết ngay hôn quân không nghe mình nói:" Đại vương, thần đang nói Lưu Kính, mới đầu hắn muốn xây hoàng lăng, thần không phản đối. Nhưng lần này hắn liên hợp với Trương Bất Nghi bắt người xét nhà khắp nơi. Bọn họ có tội gì chứ?"

Lưu Trường hiểu ra:" Trong đó có nội tình."

"Đại vương, hành vi của Lưu Kính làm lòng người thiên hạ hoảng loạn, chẳng lẽ vì quốc khố thiếu lương thực mà bức bách bách tính thế sao? Đại vương làm thế, thần cho rằng chẳng bằng đại vương lệnh cho thiên hạ hiến lễ lên cho người, như thế khỏi bị Lưu Kính mưu hại." Chu Xương mỉa mai:

“Lệnh cho thiên hạ phải tặng quà cho quả nhân sao?"Đúng rồi, sao quả nhân không nghĩ ra nhỉ?" Lưu Trường kích động nắm tay Chu Xương, hận không thể ôm ông ta hôn một cái lên mặt:" Đa tạ Chu công."

Chu Xương lắp ba lắp bắp:" Đại ... Đại ... Đại vương sẽ không thực sự bắt thiên hạ hiến lễ lên chứ?"

"Quả nhân là hiền vương, không thể nghe kiến nghị này."

Chu Xương thở phào, suýt nữa bị hôn quân làm chết khiếp:" Vậy đại vương định làm thế nào?"

"Quả nhân tự có diệu kế!" Lưu Trường quay sang Trương Bất Nghi: Quả nhiên công quá Hung Nô, thiên hạ thịnh trị, công tích này đủ tế tự, nói với tổ miếu rồi chứ?"

"Đương nhiên hạ, bệ hạ văn thành võ đức chưa từng có." Trương Bất Nghi tỏ thái độ ngay:

"Vậy lệnh vương hầu các nơi tiến công, thể hiện kính trọng với quả nhân cũng không vấn đề gì chứ?"

"Tất nhiên là không ạ, bọn họ đáng lẽ ra phải lấy ra mọi thứ tiến cống cho bệ hạ!"

Chu Xương tức thì hiểu ra Lưu Trường muốn làm gì:" Đại vương muốn tiến cống à? Người vừa dày vò hào tộc, lại chuẩn bị dày vò vương hầu sao?"

Lưu Trường khinh bỉ:" Quả nhân tế tự, bọn họ tiến công chẳng phải bình thường à? Ai không công, cống ít, tức là xem thường quả nhân, đại bất kính, phải trừng phạt."

"Đại vương, chuyện này tạm áp xuống, xem tiền tiến công năm nay, xem chất lượng thế nào." Trần Bình thong thả nói:

Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Không thẹn là trọng phụ của quả nhân, chuyện này giao trọng phụ làm."

"Vâng!" Trần Bình khom người thi lễ rời đi:

Lưu Trường cười ha hả, hiến lễ, tiến công là cái cớ không tệ, lấy đại nghĩa chèn ép, quan trọng là có thể làm đi làm lại, lấy đây làm thủ đoạn đả kích chư hầu.

Chu Xương thở dài:" Đại vương, vậy chuyện Lưu Kính?"

"Chu tướng, người mà Lưu Kính xử trí đều có tội cả, tội chứng sẽ mau chóng giao cho khanh. Khanh yên tâm, quả nhân không phải là người lạm sát, Lưu Kính cũng vậy. Có điều lần này vẫn đa tạ kiến nghị của khanh."

Chu Xương đành rời đi, ông ta thấy mình nên dâng thư cáo lão về quê thôi, còn ở lại, thanh danh cả đời bị hủy mất.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment