Thu Tôn Thông đợi ở cửa hoàng cung, tới khi thấy đám Trần Bình, Chu Xương nối nhu đi ra thì mới vào.
"Đại vương!"
Thúc Tôn Thông tuy tuổi cao, nhưng lúc này nhìn tinh thần dư dật. Từ khi Lưu Trường thiết lập Văn Giáo phủ để ông ta phụ trách, ông ta hoàn toàn rút khỏi chuyện triều đình, toàn tâm toàn ý với chuyện giáo hóa. Trước sau ông ta tới thái học bảy lần, hiệu triệu thái học sinh lấy dạy vỡ lòng cho thiên hạ làm chí hướng lớn, hiệu triệu học thánh hiền, làm chuyện vì thiên hạ.
Chuyện thư quán cũng làm không tệ, thư quán Trường An lập nên trước tiên, ngày mở cửa bị đám học tử nhấn chìm, tới giờ ở cửa vẫn xếp hàng dài đợi vào đọc sách, thanh danh Lưu Trường nghịch chuyển lớn.
Đối với vị quân vương đem sách ban thiên hạ này, các sĩ tử trực tiếp đưa y từ hôn quân lên làm hiền vương, nơi nơi ca tụng công đức.
Lưu Tường thấy thú vị lắm, trước kia y làm bao việc, đánh bại ngoại địch, cải tiến máy móc, giúp người thiên hạ có cơm ăn, nhưng danh tiếng thì ngày một tệ ... Lần này chỉ ban sách mà có danh tiếng lớn.
Các đại hiền ẩn cư sơn dã nối nhau ra ngoài, người thỉnh cầu đi Hà Tây, người theo Thúc Tôn Thông giáo hóa thiên hạ.
"Đại vương, chuyện khai sáng thiên hạ thực sự có thể làm được, nay có mười bảy huyện lập huyện học, quốc học các nước chư hầu cũng gia tăng quy mô." Thúc Tôn Thông báo cáo thành tích:" Thư quán được xây dựng cái nào cũng chật kín, thiên hạ đều ca tụng công đức của đại vương."
Lưu Trường cười:" Đây là chuyện lợi thiên thu."
Thúc Tôn Thông gật đầu, rồi lại nói:" Đại vương nói đúng, chỉ là huyện học các nơi cần thày, bổng lộc của họ ..."
"Không sao, đây không phải là chuyện lớn, đi tìm Lưu Kính đi, ông ấy là trì túc nội sứ, tiền tài thuế má đều trong tay ông ta."
Thúc Tôn Thông đi rồi, Lưu Trường ngồi một mình trong điện, không biết đang nghĩ gì."
Thị trung Lữ Lộc mới nhậm chức ở bên thấy đại vương trầm tư suy ngẫm, hỏi:" Đại vương đang nghĩ gì thế ạ."
"Ài, thiếu lương thực, đánh Hung Nô cần lương thực, dạy học cần lương thực, thư quán cần lương thực, y quán cần lương thực ... Ngươi nói xem có cách gì để quốc khố sung túc lương thực không?"
Lữ thị trung gãi đầu:" Đại vương, nếu thần mà biết chuyện này thì đã không làm thị trung ở đây rồi."
Lưu Trường nhướng mày:" Sao, làm thị trung ủy khuất ngươi à?"
"Không phải ủy khuất ạ, chỉ là ở cùng đám lang trung kia ... Đám Chu Thằng Chi cũng cười thần." Nghĩ tới đám lang trung xinh đẹp, Lữ Lộc thở dài:
"Không sao, ngươi khác họ, ngươi theo quả nhân, bọn họ theo nhị ca, ngươi không cần để ý là được."
"Đại vương, thần sợ.”
"Sợ cái gì, bằng vào bộ dạng của ngươi, người ta không nhìn trúng đâu." Lưu Trường trấn an, dặn:" Lộc, ngươi đi nói với Á Phu, bảo lần này xuất chinh, chiếu cố các huynh đệ chưa phong hầu. Ngoài ra ngự sử ở Ba Thục liên tục nói ở đó mưa thuận gió hòa, quan viên liêm chính, bảo đám A Phu nhìn cho rõ, hiểu chưa?"
Lữ Lộc gật đầu.
Vốn đám Chu Phá Phu phải đi Ba Thục dẹp loạn, nhưng đột nhiên khai chiến với Hung Nô nên bỏ dở, nay tiếp tục tới Thục, tranh trừng triệt để phản tặc lẩn trốn trong rừng. Nhân số phái đi không nhiều, chỉ một bộ của Chu Á Phu, Lưu Trường đương nhiên hi vọng quần hiền nhân cơ hội này mà tiến thêm.
Khi Lữ Lộc tới giáo trường, Chu Á Phu thần sắc trang trọng ra đón. Mặc dù quan chức của Lữ Lộc không cao nhưng mang theo chiếu lệnh của đại vương, Chu Á Phu cũng phải khách khí.
Đợi Lữ Lộc đem lời Lưu Trường nói xong, Chu Á Phu nhận lệnh, sai người tiễn Lữ thị trung.
Mấy người Chu Thắng Chi thỉnh cầu tiễn Lữ Lộc.
"Lữ thị trung, Lữ lang trung."
"Trang sức lông vũ của ngài đâu, sao không đeo lên?"
"Trên mặt ngài sao không thoa phấn?"
Đối diện với những lời trêu ghẹo đó, Lữ Lộc nghiêm mặt:" Ta sẽ đem lời của các ngươi nói cho đại vương."
"Ha ha ha, khi nói với đại vương nhớ đeo đai lưng ngọc nhé."
Nếu như nói Lưu Trường bằng sức một mình thành công kéo tụt danh tiếng chư hầu vương, vậy Lưu Doanh bằng sức một mình làm xấu danh tiếng của chức quan thị trung lang trung.
Đối diện với những lời trêu ghẹo đó, Lữ Lộc chẳng thể làm gì, ai bảo mình không biết đánh trận.
Khi hắn buồn bã về hoàng cung, đang địch nói xấu quần hiền thì thấy đại vương kích động nói chuyện với một người.
"Lộc, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau mang rượu thịt khoản đãi vị lương thực ... À vị sứ giả nước Ngô này."
"Vâng!"
Lưu Trường cười híp mắt nói với sứ giả:" Lần này Tứ ca đánh bại nước Nam Việt, hẳn là thu hoạch không ít lương thực hả? Nam Việt vương phái người tập kích tứ ca của quả nhân, đúng là tội tày định, nhất định phải bắt ông ta bồi thường."
Sứ giả vội nói:" Nam Việt vương sai tôn tử mình áp giải tướng lĩnh phạm tội tới Trường An thỉnh tội, chuyện lương thực thì thần không biết."
"Phái mỗi người tới làm gì, dù có nấu lên cũng đủ mấy người ăn chứ?"
"Bảo họ bồi thường lương thực."
Vương cung nước Lương.
Lương vương Lưu Khôi ăn trà, ngồi trước mặt hắn là hai nhân vật phái thực quyền ở nước Lương, quốc tướng Trương Thương, ngự sử Cận Đình.
Một già một trẻ tính cách hoàn toàn trái ngược.
Lưu Khôi thong thả nói:" Nghe nói Trường đệ lại sinh nhi tử, lấy tên Bột, đúng là tôn trọng Chu hầu."
"Vâng, Chu hầu chiến công hiển hách, điều ấy cũng nên ... Thần nghe nói phía nước Đường đưa tới một loại rau mới, nấu thịt rất ngon."
Trương Thương lái sang chuyện ăn uống, Lưu Khôi nghe chăm chú, hai người tán gẫu hăng say.
Cận Đình nhìn họ tuyệt vọng.
Tuổi Cận Đình chưa nhiều, nhưng lại có thể làm tới ngự sử, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của hắn, hoàn toàn không liên quan tới cha hắn là Tín Vũ hầu xếp thứ 11 trong số công thần khai quốc ... Ít nhất hắn nghĩ thế.
Hắn lớn hơn đám Lưu Trường nhiều, nên không có trong đội ngũ quần hiền.
Cận Đình tuổi trẻ, khao khát lập công, chứng minh với a phụ.
Vì thế lúc nào hắn cũng bận rộn, hắn từng nhậm chức ở Triệu Sở, trong thời gian nhậm chức mạnh tay làm việc, được Triệu vương và Sở vương đánh giá rất tốt.
Đánh giá của Triệu vương là: Kiến nghị tới Sở.
Đánh giá của Sở vương là: Kiến nghị về Triệu.
Chẳng phải hắn có thói xấu gì, mà trái ngược với Trương Thương, hắn là tên cuồng công tác, hơi chút là bắt quan lại tăng ca, không để quan lại nghỉ ngơi, kéo cả bách tính theo. Nước Triệu sao chịu nổi thứ này.
Thế là hắn thăng tiến tới nước Lương.
Khi Cận Định cũng định làm lớn ở đây thì hắn phát hiện mình tới nhầm chỗ rồi.
Lương vương là người rất chậm, làm việc gì cũng thong thả, quốc tướng Trương Thương càng như thế, chỉ cần không ai bức bách thì ông ta trì hoãn mãi, hai người này đúng là trời sinh một đôi.
Từ khi Trương Thương tới nước Lương, triều nghị chẳng mấy tổ chức nữa, tam công nghị sự toàn nói chuyện gì đâu, nghị sự gì chứ, có mà trà hội thì có.
Trà bốc hơi nghi ngút, câu chuyện từ món ăn tới món ăn ở nhà chư hầu, từ chính sách triều đình tới món ăn, từ chuyện vui các nơi tới món ăn, tóm lại bất kể nói gì thì cũng quay sang chuyện ăn uống.
Hai người đều thích ăn, thân hình không phân cao thấp.
"Đại vương, sắp tới vụ thu hoạch mùa thu, nên đốc thúc quan viên khắp nơi, còn cả kho lương cần ..."
"Không vội ... Nào, ăn chút trà đi." Lưu Khôi cắt lời Cận Đình, lại nhìn Trương Thương:" Trương tướng, ta nghe nói Tường làm Hà Tây vương, phải chăng ở đó cũng có rất nhiều món ngon?"
"Có khả năng ạ, nghe nói Tây Vực nhiều rau quả mà Trung Nguyên không có. Loan Bố từng ở nước Đường, tất nhiên biết phải làm sao."
Cận Đình hít sâu một hơi:" Trương tướng, ta muốn từ quan."
"Hả?" Trương Thương nhìn hắn một cái, gật đầu:" Cũng được, ngươi viết thư từ quan, đợi ta duyệt xong tấu lên đại vương, bàn bạc rồi quyết."
"Sẽ không quá lâu chứ?"
"Sao thế được, yên tâm."
Nhìn hội trà của hai người kia không hề có ý dừng lại, Cận Đình đành rời vương cung, hắn bóp bụng, phát hiện có thịt mỡ ... Từ sau khi tới nước Lương, hắn chẳng làm gì cả, chỉ ăn cùng hai người đó.
Dưới tính huống đó mà đường phố nước Lương vẫn cứ phồn hoa, người qua lại không dứt, chẳng kém Tấn Dương nước Đường, quan lại nước Lương rất thoải mái, bách tính cũng thoải mái .... Chỉ có Cận Đình là tuyệt vọng.
Không được, mình phải dâng tấu đàn hặc, cái quốc gia sung túc thế này mà chẳng làm gì hết, đúng là uổng phí của trời!
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com