"Làm bất kỳ việc gì cũng không được buông lỏng, nếu không người thông minh tới mấy cũng bị thua thiệt. Đôi khi người hại ngươi là người ngươi tin tưởng nhất, gia tặc khó phòng."
Trương Lương giảng giải nội dung trong sách cho Lưu An nghe, Lưu An cảm giác lời này của sư phụ hết sức đau đớn, nó cẩn thận hỏi:" Sư phụ, cuốn sách kia bị Trương ngự sử lấy đi ạ?"
Trương Lương cảm khái:" Hắn hiến cho bệ hạ rồi."
"Sư phụ, không sao đâu, Trương ngự sử chủ động nhận tội với sư phụ là biết sai rồi."
"Bệ hạ nói đấy ... Hắn không nhận."
"Ặc ..."
"Thôi, không nói hắn nữa ... An, a phụ ngươi vẫn bận chuyện tế tự à?"
Lưu an gật mạnh đầu:" Vâng, a phụ nói muốn đem công lao báo cho trời cao và đại phụ."
Trương Lương cười khẽ:" An, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
"Lạ lắm ạ, trước kia a phụ có để ý tới mấy chuyện tế tự đâu, giờ không biết vì sao lại làm thế?"
"Đại vương làm việc ắt có nguyên do, ngươi nghĩ kỹ chuyện xảy ra gần đây liên hệ với nhau sẽ thấy đại khái ... Ngươi nên học a phụ ngươi nhiều vào."
Lưu An không tán thành lời này:" Học a phụ ấy ạ, mấy ngày trước Quảng Nghiêm hầu Lữ Âu chỉ trích a phụ phô trương lãng phí, khiến thiên hạ học theo. A phụ cãi không lại liền đánh ông ta ... Bản lĩnh đánh lão thần này, đệ tử không học được."
"Ha ha ha, a phụ ngươi đánh ông ấy không phải vì bị chỉ trích, mà vì nhi tử ông ấy ... Đương nhiên ta không có tư cách nói chuyện này, năm xưa bọn ta quanh năm chinh chiến, chẳng để ý tới chuyện nhà, vì thế con cái chư hầu trong nước đa phần không ra gì."
Chư hầu mà Trương Lương nói là các triệt hầu, vì bọn họ cũng có thực ấp.
Loại hầu này ở Đại Hán rất nhiều, bọn họ không thuộc phạm vi hào tộc, không được thiên tử cho phép, quan lại không thể đụng vào họ.
Trương Lương nghiêm túc nói:" Đại vương không vô duyên vô cớ đánh ai đâu, lần tế tự này e là liên quan tới đám chư hầu vô pháp vô thiên."
"Có tội thì giết là được, cần gì đánh ạ?"
"Đại vương trọng tình cảm, làm thế là giữ cho ông ta một mạng, Lữ hầu phải cảm tạ ơn đức của đại vương à?"
"Á, bị đánh còn phải cám ơn?"
"Ngươi đừng quá bế tắc ở chuyện này, nên theo đại vương học thuận nhìn người, Yên vương cố chấp thì để Tuyên Nghĩa phò tá, Triệu vương biết nghe hiền tài thì để Già Nghị giúp, Lương vương hiền lành để Trương thương theo, Ngô vương thủ đoạn cao minh phái Phó Khoan tới làm việc, Trường Sa vương mềm yếu cho Quán Anh nâng đỡ, Tề vương vô mưu có Quý Bố, Giao Đông vương lỗ mang có Cổ Phùng can ngăn."
Lưu An chăm chú lắng nghe, chợt kêu lên: Sư phụ, nói thế a phụ đệ tử đúng là có bản lĩnh, đệ tử luôn cho rằng a phụ chỉ biết dựa vào đại mẫu."
Trương Lương nheo mắt cười nhạt:" Đúng là không ít kẻ nghĩ thế, nhưng ai nghĩ a phụ ngươi vô mưu mới là kẻ thực sự vô mưu ... Mưu lược của a phụ ngươi chỉ kém đại phụ ngươi."
Lưu Trường muốn đối phó với các chư hầu, không phải chỉ huynh đệ do tử của y, mà là đám hầu gia đời hai, sau khi các khai quốc công thần qua đời, đám người kế thừa này sống rất có tư vị.
Bọn chúng ở phương diện nào cũng không như cha mình, chỉ có làm ác thì đời trước còn xa mới bằng.
Tới này tước vị rất nhiều công thần đã truyền tới đời thứ hai thậm chí đời thứ ba, đời thứ tư, bản lĩnh mất sạch rồi, nếu bọn chúng chỉ đi săn, yến tiệc, lãng phí gia sản thì Lưu Trường mặc kệ, dù sao là tài sản tổ tiên để lại, trước kia người ta liều mạng là để con cháu có cuộc sống tốt, chúng phung phí là chuyện của chúng.
Nhưng bọn chúng ức hiếp bách tính địa phương, sỉ nhục quan lại triều đình, thậm chí bao vây thư quán tuyên bố không cho mình xem trước thì phóng hỏa đốt, vậy Lưu Trường không nhịn được.
Bọn chúng còn nuôi môn khách, cất giữ giáp nỏ, câu kết với nhau, vậy là định làm gì?
Ngoài ra Lưu Trường cũng quan tâm tới việc Triệu Đà phái tôn tử tới Trường An không biết có kiếm được ít lương thực từ Nam Việt không.
Trước bán quan tước, sau bán sách ... Giờ còn gì để bán không nhỉ?
Loại suy nghĩ này của Lưu Trường làm Chu Xương rất tức giận, mấy ngày qua ông ta luôn ở trong Tuyên Thất Điện, không ngừng khuyên gián hôn quân.
"Đại vương, chuyện triều đình phải làm nhiều lắm."
"Không thể thế này tiếp nữa, trong ngoài đều phải làm việc, bách quan mệt mỏi, bách tính càng thế. Đại vương chẳng kiềm chế bớt, không ngừng nghĩ ra việc mới, chuyện trị quốc không thể gấp, không thể làm chuyện trăm năm trong một triều! Nay truân điền, thư quán, giáo hóa, y quán, Hà Tây, Nam Việt rồi lại còn tế thiên ... Đại vương cứ làm thế, Đại Hán sớm muộn cũng diệt vong trong tay đại vương."
"Đại vương, chỉ thấy lợi ích trước mắt là đại kỵ của quân vương! Thích công lớn càng như thế ... Mong đại vương đi ăn thú đi, đi vài ba năm cũng được."
Lưu Trường trợn mắt, lúc quả nhân đi săn thì các ngươi bảo ta lơ là quốc sự, cái gì cũng nói được phải không?
"Đại vương chỉ cần săn thú, uống rượu vui chơi, nạp thiếp ... Làm gì cũng được, chỉ có đừng lo quốc sự nữa." Chu Xương không ngờ có một ngày mình lại nói thế.
Đối diện với vị quân vương tinh lực quá dư thừa này, ông ta hi vọng y thực sự đi làm việc riêng đi, đừng hành hạ Đại Hán nữa.
Lưu Trường bực rồi, bày ra dáng ngồi lưu manh, bộ dạng kiểu, ngươi nói thoải mái, quả nhân không nghe:" Lộc, tiễn khách!"
Chu Xương tức lắm nhưng chẳng thể làm gì, đành bỏ lại vài câu đe dọa thiếu dinh dưỡng rồi đi.
"Chu tướng, khuyên quân vương buông thả, không làm quốc sự ... Ngài không sợ vào nịnh thần truyện à?" Lữ Lộc tò mò hỏi:
"Không nói thì ta cũng đã vào rồi." Chu Xương cúi người đi hài:" Ngươi đoán sử sách nói về đại vương ra sao?"
"Có công lớn với nước."
"Ha ha ha, nhìn hết sử sách, quân vương có công lớn với nước nhiều lắm, nhưng danh tiếng không tốt, ta đoán đánh giá sử sách của đại vương cực tệ, kém xa đương kim bệ hạ."
"Hả? Sao có thể?"
"Sao không, đại vương xem thường sĩ tử, chửi mắng đánh đập họ, ngược lại gần với phu phen tẩu tốt, danh tiếng sao mà tốt."
"Nhưng đại vương có công đức lớn, đương kim bệ hạ kém xa."
"Sử sách là dùng để khuyên gián hậu nhân, ngươi nói xem họ hi vọng có quân chủ như đại vương hay bệ hạ? Chúng ta đi theo đại vương làm việc, định sẵn là không có danh tiếng gì tốt ... Ta là thế, ngươi cũng thế." Chu Xương đi hài xong, rời điện:
Đi được vài bước, đôi mày Chu Xương vẫn nhíu chặt, ông thấy mình phải nghĩ cách, đại vương quá gấp, cái gì cũng muốn làm, sớm muộn gì cũng có vấn đề. Nhưng tên hôn quân này lại không chịu nghe khuyên can, phải làm sao?
Chu Xương thật thà, vắt óc suy nghĩ, đến khi xô vào tường mới sực tỉnh.
"Thái hậu!"
Lữ hậu đang ngồi xem sách mà giật mình ngẩng đầu lên, trong một thoáng bà còn tưởng là Lưu Trường tới, sao ông già này cũng học kiểu gọi của thằng nhãi rồi?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com