Lữ Lộc quay lại trong điện.
"Lão đó đi chưa, đám lão thần ngày lo cái nọ, sợ cái kia, không kẻ nào chịu giúp trẫm làm việc. Họ mà giống Trương Bất Nghi, Loan Bố có phải tốt không, quả nhân nói gì họ cũng theo."
Nghe Lưu Trường than vãn, Lữ Lộc không phụ họa như thường ngày, hắn hơi do dự, nói: “Thực ra, những lão thần ấy không xấu, kiến nghị của họ có chỗ đúng."
Lưu Trường cả kinh, nhìn Lữ Lộc một lượt:" Không giống lời của ngươi."
"Đại vương, người khác thần không biết, nhưng Chu tướng là người rất lợi hại."
"Quả nhân biết, nếu không đã chẳng để ông ta làm quốc tướng. Xem ra ngươi làm thị trung là đúng đấy, mới vài ngày đã biết suy nghĩ rồi, được lắm, chịu khó học tập, tương lai phong ngươi làm quốc tướng."
"Thật ạ?" Lữ Lộc hớn hở:
"Đương nhiên là thật, quả nhân từng lừa ai chưa? Chăm chỉ làm việc vào đó."
Trần Bình đi vào bái kiến.
Vì Trần Bình đang làm viền tiến công, hiện giờ ông ta vẫn còn danh hiệu trọng phụ, Lưu Trường tươi cười mời ông ta ngồi, ân cần hỏi thăm:" Trọng phụ, thế nào rồi?"
"Thần nghiêm túc tra xét, quả nhiên tiền cống lên của các chư hầu có vấn đề, có hàm lượng không đủ, có nơi thiếu trọng lượng." Trần Bình nhỏ giọng nói:" Triệu vương có vấn đề lớn."
Lưu Trường nghe vậy không giận mà ngoạc miệng cười:" Quả nhân biết ngay có hắn mà, chư hầu vương thì không cần để ý, chủ yếu là .... Trọng phụ hiểu chứ?"
Trần Bình tất nhiên là hiểu:" Thần thu thập được không ít rồi, đều là triệt hầu, bọn họ không biết quý trọng tước vị tổ phụ để lại, lừa dối đại vương, coi thường bệ hạ, bất kính với trời cao."
Đống tội danh này chụp lên đầu thì làm gì giữ được tước vị nữa.
Người Trần Bình chọn ra có tính toán, không phải tùy ý, đều là kẻ thường ngày làm chuyện ác, trước kia phân phong chư hầu vì Đại Hán không quản lý nổi cương vực lớn như vậy. Nhưng cùng với việc Đại Hán phát triển, đường sá nhiều lên, quan viên gia tăng, cứ vậy thêm vài đời, triều đình không cần chư hầu nữa, có thể trực tiếp quản lý bất kỳ nơi nào.
"Nếu thế không lâu nữa trọng phụ điều tra xong, lên triều nghị có thể nhắc tới chuyện này."
"Thần biết làm thế nào."
Trần Bình không sợ đắc tội với người ta, ông ta là người hiếm có không sợ chuyện trong quần thần, nếu sợ thì năm xưa ông ta chẳng giúp Cao hoàng đế bẫy Hàn Tín. Thời Tiêu Hà, ông ta đừng về phía Lưu Bang, bày mưu tính kế đối phó với đồng liêu, can bản không sợ ai hết.
Chính vì thế Lưu Trường luôn để Trần Bình gánh tội cho mình, vì người ta không dám ra tay với ông ta.
Hai người đang bàn công việc thì một đoàn người đi vào Hậu Đức Điện, Trần Bình vừa nhìn một cái thì vội đứng dậy bái kiến.
Lưu Trường hơi ngạc nhiên:" A mẫu, sao lại tới đây?"
Đột nhiên thấy Chu Xương cung kính đứng sau thái hậu, mặt Lưu Trường đen xì, lão này cũng học cái xấu rồi, quần thần tranh đấu, ông lại đi mách a mẫu ta.
Chu Xương đắc ý lắm.
Lữ hậu đi vào điện, lật xem tấu biểu trước mặt Lưu Trường, bà xem rất lâu mới hỏi:" Trường, thần tử thiên hạ sao lại đắc tội với con?"
"Dạ, chưa từng đắc tội."
"Vậy vì sao lại muốn họ chết mệt?"
Lưu Trường ủy khuất nói:" Sao lại chết mệt ạ? Quả quân cần cù trị quốc ..."
"Trường, năm xưa Tần vương muốn lập nên thịnh thế chưa từng có, làm dân kiệt sức. Nay chuyện con làm so với Tần vương chẳng kém, cơm phải ăn từng miếng, ăn ngấu ăn nghiến không sợ chết nghẹn à?"
"A mẫu, chuyện khác con không nói chứ ăn cơm con là chuyên gia, chưa bao giờ nghẹn ..."
"Câm mồm."
Lưu Trường cúi đầu.
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Đừng có giả vờ với ta, con chưa có bản lĩnh đó. Quần thần già rồi, không chịu nổi sự dày vò của con, bách tính thiên hạ cũng chịu không nổi chính sách loạn xạ như thế, trong ba năm không được thi hành chính sách mới."
"Ba năm á?" Lưu Trường vội kêu lên: "A mẫu, con nhân lúc các đại thần vẫn còn, mau chóng làm xong mọi việc, họ già rồi, ba năm nữa thì còn mấy người sống? Khi đó con không ai để dùng thì sao?"
Nói rồi quay sang Chu Xương: "Chu tướng nói đi."
Nhất thời Chu Xương không biết là nên cảm tạ đại vương coi trọng, hay là cầm quải trượng đập vào đầu y, tức giận nói: "Nếu đại vương bớt kiếm chuyện, có lẽ thần còn sống thêm được vài năm."
"Thằng nhãi, sao dám rủa đại thần như thế?"
Lữ hậu mắng lớn, ôn hòa nói với Chu Xương: "Chu tướng chớ trách tội, sau này có chuyện gì cứ tới tìm ta."
"Vâng!" Chu Xương được thái hậu ủng hộ, chỉ thấy toàn thân tràn trề sức lực:
Lưu Trường lục mấy bài văn ra, đưa hai người họ xem:" A mẫu, con không ra chính sách bừa bãi, mọi người xem, đây là những chính sách con chuẩn bị thực thi sau này. Con nhiều lần xuống địa phương, cảm thụ được khó khăn của bách tính nên viết ra Luận Quý Túc. Trong vòng ba năm không ra thêm chính sách sao được?"
Lữ hậu không vội phản bác mà chăm chú xem bài luận.
"Thánh vương ở trên, không biết dân đói dân lạnh, không canh tác mà có ăn, không dệt vải mà có áo, cổ Nghiêu, Vũ có chín năm lũ, Thang có bảy năm hạn ..."
Lữ hậu đọc một đoạn đã hỏi:" Con viết sao?"
"Tất nhiên là con viết, a mẫu xem chữ đi."
Chữ đúng là Lưu Trường viết, toàn mộ triều đình, chỉ có Lưu Trường và Chu Bột là viết xấu như vậy, đáng tiếc cho bài văn hay dùng chữ này viết ra.
Chu Xương và thái hậu càng xem càng kinh ngạc, bài luận này viết quá hay, biểu thị lo lắng sâu sắc cho tình hình cầy cấy dệt vải của Đại Hán, thực sự là thằng nhãi này viết ra được sao?
Vừa phát hiện mắt họ thoáng nghi ngờ, Lưu Trường lớn giọng nói:" Quả nhân là hiền vương, đích truyền của Tuân Tử, sao không có lòng này cho được?"
Lữ hậu không nói gì, Chu Xương thì tán tụng:" Đây là Đại Hán đệ nhất luận, đại vương tuy làm việc quá gấp, nhưng có phong thái hiền vương."
Ông ta càng xem càng hài lòng:" Những chính sách này có thể thi hành."
Lưu Trường nghe khen ngợi thì cười to:" Trọng phụ nói hay lắm, a mẫu thấy sao?"
Lữ hậu nheo mắt ngẫm nghĩ:" Bài luận không tệ, có thể thi hành."
Lưu Trường vênh mặt đắc ý:" Thiên hạ coi khinh quả nhân, cho rằng quả nhân bất học vô thuật ..."
Đang lúc Lưu Trường say sưa bốc phét thì có mấy chúc lại đem tấu biểu đã được duyệt tới, Triều Thác cũng trong số đó. Triều Thác đặt tấu biểu xuống, bái kiến người ngồi trong điện, hỏi:" Đại vương đã xem Luận Quý Túc Sớ của thần chưa?"
Trong điện tức thì im phăng phắc, dù mặt dày như Lưu Trường lúc này cũng muốn đào hố mà trốn.
Chu Xương không sao tin nổi, trên đời thực sự có người vô sỉ tới mức này à?
Lưu Trường hắng giọng:" Thấy ngươi chưa viết hết, quả nhân viết giúp ngươi rồi, a mẫu đang xem."
Triều Thác thoáng cái tỉnh ngộ, vội nói:" Đa tạ đại vương, nếu không có đại vương, thần không thể hoàn thành."
Lữ hậu đặt bài luận xuống, quan sát Triều Thác:" Không tệ, Chu tướng, kẻ này có thể trọng dụng."
Nói xong bà rời Tuyên Thất Điện, Chu Xương tán thưởng Triều Thác, nhìn tên hôn quân thở dài:" Là năng thần, đáng tiếc."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Lưu Trường nổi giận muốn lý luận với ông ta, Chu Xương hoàn toàn ngó lơ y, xoay người bỏ đi.
"Đại vương, thôi, đại vương, đừng chấp ông ta." Triều Thác ra sức giữ đại vương đang nổi điên:
"Đợi ông ta làm xong việc này, quả nhân nấu ông ta." Lưu Trường ngồi xuống rồi vẫn còn hậm hực:" Triều Thác, ngươi tới không đúng lúc gì cả. Có điều để ngươi làm việc dưới Trần Bình đúng là uổng tài, nhưng mà tuổi của ngươi ..."
Triều Thác bất an chờ đợi đại vương suy nghĩ, thời gian qua hắn theo Trần Bình làm việc, nang lực không ngừng tăng lên, cả Trần Bình cũng thừa nhận.
Lưu Trường sau một hồi trầm tư thì quyết định:" Vậy đi, ngươi tới ngự sử phủ, làm ngự sử trung chấp pháp."
Triều Thác mừng rỡ:" Đa tạ đại vương!!"
Ngự sử trung chấp pháp còn gọi là ngự sử trung thừa, chúc quan hàng đầu dưới ngự sử đại phu, lộc nghìn thạch.
Triều Thác vọt một cái thành quan lớn nghìn thạch, kích động vô cùng, thiếu chút nữa là cười thành tiếng rồi.
Lưu Trường bảo hắn ngồi xuống, dặn dò: "Vị đương kim ngự sử của chúng ta, năng lực thì có, nhưng mà cách làm người thì ... Làm ngự sử phủ sắp bị triều đình xa lánh rồi. Ngươi sau khi tới đó phải tích cực cải thiện quan hệ với đại thần khác, hắn là mâu, ngươi là thuẫn, phối hợp với nhau ... Trách nhiệm này trọng đại, không được hành sự tùy tiện, hiểu chưa?"
"Thần hiểu." Triều Thác rất thông minh, hiểu ngay được ý đại vương.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com