Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 509 - Chương 509: Mâu Và Thuẫn Của Đường Vương.

Chương 509: Mâu và thuẫn của Đường vương.

Rất nhanh Triều Thác xuất hiện ở trong Ngự sử phủ, bái kiến Trương Bất Nghi.

Trương Bất Nghi nhìn trợ thủ quen thuộc:" Ta đang làm việc tốt, đại vương phái ngươi tới làm gì?"

"Đại vương nói, hạ quan là mâu, ngài là thuẫn, ngài làm việc quá sắc bén, muốn hạ quan làm thuẫn bảo vệ ngài."

"Là ý gì?"

"Ngài làm việc quá mềm lòng, cho địch cơ hội lợi dụng." Triều Thác đổi cách nói:

Trương Bất Nghi thở dài: "Đúng thế thật, ta là người lương thiện, khoan thứ cho người khác, nhưng đám người đó lại kéo tới khinh khi ta."

"Trương công chớ lo, sau này bọn chúng sẽ không có cơ hội nữa."

"Đại vương! Tiền tiến cống các chư hầu giao nộp qua tra xét của thần, trong đó có mười sáu vị hầu, hàm lượng không đủ, có chủ tâm coi thường đại vương, xem nhẹ xã tặc, bất kính với trời cao."

Khi Trần Bình trên triều nghị đàn hặc mười sáu vị triệt hầu nộp tiền công có vấn đề, quần thần đều biến sắc, có vài người mặt trắng bệnh, khiếp hãi vô cùng.

Vì họ cũng là hầu, tiền tiến cống mình nộp lên chất lượng ra sao, lòng họ tự hiểu.

Bọn họ chưa bao giờ ngờ được nó lại thành điểm yếu, lại còn bị gán cho một tội danh lớn như thế, bất kính với đế vương, bất kính với tiên đế, bất kính với xã tắc, bất kính với trời cao, tứ bất kính này đủ đè nát bất kỳ đại thần nào, dù Tiêu Hà phục sinh cũng không gánh nổi.

Lưu Trường chẳng nói chẳng rằng, quan sát phía dưới, nhìn thấy những vẻ mặt hoảng sợ thì hiểu, đám người này cố ý làm thế, nhưng y không phản ứng, vì đó không phải mục tiêu của y."

Trần Bình tiếp tục lạnh lùng nói:" Những kẻ này phải phạt nặng, tuyệt đối không thể khoan thứ."

Tức thì có một đám đại thần bắt đầu nói đỡ.

"Trần hầu, tại trước kia chưa có tiêu chuẩn cụ thể, mỗi vùng lại khác nhau."

"Đúng thế, niệm tình họ không rõ, phạm vào lần đầu."

Trần Bình nhạt giọng nói:" Không chí những kẻ đó nộp tiền cống thiếu chất lượng, ta đã xã miễn cho những kẻ tội không nặng rồi, đại vương nhân nghĩa, không muốn truy cứu quá nhiều người, các ngươi thực sự muốn khuyên gián à?"

Thức thì giọng điệu đám đại thần thay đổi, không ai cầu xin nữa, quay sang chỉ trích hành vi đại bất kính, nói tới đau lòng, nói tới hùng hồn."

"Những kẻ này tội đại ác không thể tha thứ."

"Phải phạt nặng, cảnh cáo kẻ sau."

Trần Bình nhìn sang Trương Bất Nghi: "Chuyện này hoàn toàn do ngự sử phụ trách."

Trương Bất Nghi phẫn nộ nói: "Trừ tước vị, biếm làm thứ dân."

Quần thần ngớ ra, bãi miễn mười sáu hầu tước?? Thế có quá đáng lắm không?

Đúng lúc này ngự sử trung thừa Triều Thác bước ra:" Không được!"

Lưu Trường cười khẽ, Triều Thác phối hợp với Trương Bất Nghi khá lắm, một mâu một thuẫn, quả nhân không thẹn là hiền vương, riêng an bài này của quả nhân thôi đã chẳng ai bới móc được rồi. Lưu Trường đắc ý cầm ấm trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

Triều Thác lớn tiếng nói tiếp:" Phải diệt tộc."

Lưu Trường thiếu chút nữa phun trà ra ngoài, kinh hãi nhìn Triều Thác.

Trương Bất Nghi khiếp sợ:" Diệt tộc?"

Triều Thác phẫn nộ lặp lại:" Những kẻ này bất kính với đại vương, sao có thể khoan thứ? Trừ tước vị sao đủ, phải diệt tộc."

Quần thần bị tên này làm im phăng phắc.

Tức thì cả triều đường không có lấy một tiếng động.

Im lặng quỷ dị.

Trần Bình nhìn xoáy vào Triều Thác, thong thả nói:" Diệt tộc quá rồi, trừ tước là đủ."

“Đúng, đúng trừ tước thôi.”

Trải qua một phen bị Triều Thác đe dọa, quần thần gần như không ai phản đối nữa, lập tức phản đối, trừ tước là được rồi, trừ tước là tốt rồi.

Quần thần rời triều, ánh mắt không rời vị tân ngự sử trung thừa.

"Đáng tiếc." Trần Bình khẽ nói rồi đi.

Chu Xương nghiêm túc tới bên cạnh Triều Thác, ra hiệu cho hắn đi theo mình:" Thác, ngươi rất có tài hoa, nhưng làm như vậy là không đúng, sớm muộn cũng chuốc lấy phiền toái lớn. Chớ xem nhẹ những đại thần này, bọn họ mà muốn diệt trừ ngươi, ngươi sẽ không chống được.

Ông ta rất thích những người trẻ tuổi tài hoa, cho nên phá lệ nói một câu vốn không nên nói.

Triều Thác không phục:" Vì chuyện của đại vương, dù có chuốc lấy họa, cũng có đại vương, việc gì phải lo."

"Không thể nghĩ như thế, tương lai ngươi có thể làm việc lớn, ngàn vạn lần đừng lỗ mãng như vậy, sẽ hại mạng của ngươi." Chu Xương không nhiều lời, nói vài câu rồi đi:

Triều Thác cũng định đi, nhưng bị Lữ Lộc gọi tới Hậu Đức Điện.

Triều Thác vừa mới vào điện, Lưu Trường liền gọi lớn:" Tới đây!"

Không đợi Triều Thác kịp phản ứng, Lưu Trường đã kẹp ngay cổ hắn kéo tới bên cạnh: "Quả nhân muốn ngự sử có một mâu một thuẫn, các ngươi lại mâu này dài hơn mâu trước, còn diệt tộc, ngươi chán sống à?"

"Đại vương, thần ..."

"Thôi đi, vốn cho rằng ngươi ở bên Trần Bình có tiến bộ, nhưng với tính này của ngươi, vậy đừng ở ngự sử nữa, thế này đi, ngươi đi nước Ngô làm ngự sử, khi nào cảm phục được quần thần nước Ngô hẵng về triều."

Triều Thác cúi đầu.

Lưu Trường thở dài: "Ở phương diện này, ngươi không bằng Giả Nghị."

Triều Thác vừa nghe thấy tên Giả Nghị liền bị kích thích ngẩng đầu lên:" Đại vương, thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của người."

"Ngươi xem Giả Nghị đi, vốn cũng ngông cuồng lắm, nay làm Triệu quốc tướng, có chút thành tựu. Còn ngươi vẫn tính thối đó, làm ngự sử trung thừa có hai ngày đã muốn diệt tộc người ta, ngươi làm Trương Bất Nghi mất cả tự tin rồi."

"Đại vương, lần này thần sẽ làm tốt." Triều Thác cam đoan mấy lượt mời đi:

Lưu Trường nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, bất giác lắc đầu.

Đám xá nhân của mình đều không đáng tin, ai cũng có khuyết điểm của mình, nhất là tên Triều Thác này, khuyết điểm quá trí mạng, trình độ làm càn thiếu suy nghĩ còn hơn cả Trương Bất Nghi, cần chấn chỉnh nhiều hơn. Phái hắn tới nước Ngô, Tứ ca giúp mình rèn luyện hắn.

Tên này có tài tam công, nếu không sửa được cái tính này thì đáng tiếc ...

Triều Thác rời Trường An không bao lâu thì có khách quý tới Trường An.

Người tới là Triệu Muội trưởng tôn của Triệu Đà.

Hắn vất vả đường xa tới Trường An, Lưu Trường lại không đón mà do Chu Xương dẫn quần thần nghênh tiếp, lấy lễ thái tử chư hầu bái kiến, rất khách khí.

"Đại vương tuần sát địa phương, không thể tới nghênh tiếp." Chu Xương nghiêm túc nói:

"Không dám phiền đại vương."

Triệu Muội trông rất thật thà, hết sức cung kính với Chu Xương, làm ông ta rất hài lòng.

Sau lưng Triệu Muội có mấy đại thần Nam Việt phục sức khác nhau, sau nữa là xe tù, nhốt đầy người, bọn họ đầu bù tóc rối, nhếch nhác vô cùng. Trong đó có một nam tử tướng mạo giống đại vương, Chu Xương hỏi:" Người cao lớn kia là ai?"

"Chính là a phụ."

"Hả???"

Hàm Đan nước Triệu.

Đêm khuya, có giáp sĩ tới tìm Giả Nghị, nói đại vương có chuyện gấp tìm hắn.

Khi Giả Nghị theo giáp sĩ tới vương cung, bắt gặp khuôn mặt bất an của Triệu vương.

Triệu vương đi nhanh tới nắm chặt tay hắn:" Giả tướng rốt cuộc đã tới.

Giả Nghị trấn an hắn:" Đại vương, xảy ra chuyện gì, vì sao triệu kiến giữa đêm khua như thế?"

"Vừa rồi triều đình có mệnh lệnh, mười sáu triệt hầu bị trừ tước, nói tiền tiến cống của họ không đủ hàm lượng, còn thiếu chút nữa bị diệt tộc."

Nhìn Lưu Như Ý hoảng hốt như vậy, Giả Nghị hỏi:" Chẳng lẽ đại vương nằm trong đó.

"Không phải ... Có điều ..." Như Ý ấp a ấp úng:

Giả Nghị hiểu ra, vậy là tiền tiến công của đại vương cũng không đủ chất lượng.

"Nước Triệu nghèo khó, làm gì có vàng hiến cho thằng nhãi Trường đó, ta biết thằng nhãi đó không coi trọng tế tử, liền..."

"Đại vương đừng lo, chất lượng không đủ cũng có mức độ chứ, vậy đại vương biết ở mức độ nào không?"

Lưu Như Ý gần như muốn khóc:" Nước Triệu diệt quốc rồi."

"Đại vương đừng gấp, ngài là thân huynh trưởng của đại vương, đại vương không ra tay đâu, có thể giao riêng lên, coi như nhận tội."

"Nhưng, quả nhân giao lên mấy miếng đồng."

Giả Nghị hít sâu một hơi.

"Giả tướng, bây giờ quả nhân phải làm sao?" Lưu Như Ý gần như nắm cả hai tay của Giả Nghị hỏi kế:

"Đại vương hiện giờ nên ăn những món ngày thường thích ăn nhất."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment