Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 510 - Chương 510: Sơn, Hải.

Chương 510: Sơn, hải.

"Giả tướng, đừng dọa quả nhân."

"Đại vương, người ta chỉ thiếu chất lượng, ngài thì ... Tế tự long trọng như vậy, sao lại dâng đồng lên."

"Quả nhân chỉ muốn trêu Trường, ai ngờ y làm việc đáng hoàng như thế."

Kỳ thực trong lòng Giả Nghị chẳng hề lo lắng, hắn theo đại vương thời gian dài, biết chỉ cần đại vương còn là sẽ áp chuyện này xuống, không ai dám ra tay với Triệu vương.

Giả Nghị vẫn nghiêm mặt nói:" Đại vương nên đợi chỉ lệnh của triều đình đi, sau này không nên làm vậy nữa."

Mấy ngày sau đó Triệu vương vừa thấp thỏm chờ đợi vừa tính toán thụy hiệu cho mình.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị tò mò quan sát Triệu Muội đang hành lễ.

Tuổi Triệu Muội nhiều hơn Lưu Trường một chút, người thanh thanh, rõ ràng là sinh ra ở đất man hoang, mặt lại thanh tú, da trắng mịn như tuyết, đúng loại hình nhị ca thích nhất.

Cùng là thích lang trung, nhưng đám ca ca của Lưu Trường khẩu vị khác nhau, nhị ca thích xinh xắn, tứ ca thích thuần phác, ngũ ca thích nhỏ nhắn, lục ca lại thích rắn rỏi.

"Nước Nam Việt không có người à, lại phái ngươi đi làm sứ thần?"

"Đại vương, Nam Việt ít người, không có tuấn kiệt như Trung Nguyên, không có nhã sĩ như nước Đường, mong đại vương khoan thứ, cho thần hoàn thành sứ mệnh." Triệu Muội đáp:

Lưu Trường nghe câu này mới hài lòng để Triệu Muội ngồi:" Cái đức của quả nhân, thiên hạ đều biết, từ khi quả nhân chấp chính, quốc thái dân an, nay Nam Việt dấy binh làm loạn, khinh thường quả nhân phải không?"

Triệu Muội hết sức cung kính đáp:" A phụ thần bị kẻ gian che mắt, vô cớ tấn công Hán sứ, làm nhi tử Ngô vương bị thương, tội ác cùng cực. Đại phụ thần tuổi cao, không thể tới tạ tội liền phái thần tới thỉnh cầu đại vương. Biết đại vương là quân chủ nhân hậu, hi vọng đại vương khoan thứ cho tội của Nam Việt, quần thần Nam Việt cảm tạ ơn đức của đại vương."

"Ồ, làm bị thương nhi tử Ngô vương à?"

"Nghe nói công tử Khải đang chữa bệnh ở Trường An."

" À phải, có chuyện này. Lộc, ngươi xem xem tình hình của Khải ra sao."

Lữ Lộc lập tức lĩnh ngộ đứng dậy rời đi.

Lưu Trường lại nhìn Triệu Muội:" Ngươi áp giải a phụ tới Trường An, người thiên hạ đều bảo ngươi bất hiếu, phải trị tội. Đại Hán lấy hiếu trị thiên hạ, quả nhân càng hiếu thuận với phụ mẫu, hòa thuận với huynh đệ, không dám có chút ngỗ nghịch nào, ngươi đã biết tội chưa?"

"Chuyện này do đại phụ sai bảo, thần không dám không chấp hành, đợi đại vương xử trí a phụ, thần sẽ đi cùng, sẽ không phụ hiếu đạo."

Thấy hắn trả lời lưu loát Lưu Trường cũng phải gật gù:" Quả nhân không phải người lạm sát, Nam Việt đã quy thuận, quả nhân khoan thứ cho chúng, đưa đi Hà Tây."

"Đa tạ đại vương."

"Còn về phần ngươi, vừa vặn bên cạnh quả nhân không có xá nhân, ngươi làm thị trung đi."

Triệu Muội ngẩn người.

Lưu Trường nhíu mày:" Sao, ngươi dám không đồng ý à?"

"Đa tạ đại vương!!"

Lưu Trường phất tay cho Triệu Muội về nghỉ ngơi, Lữ Lộc đợi tên đó đi rồi mới mon men tới:" Đại vương, vì sao nhận hắn làm thị trung, tên đó trừ đẹp đẽ một chút cũng đâu thấy có tài năng gì?"

"Đến ngươi còn làm thị trung được thì có ai không thể làm?"

"Đại vương xỉ nhục thần, thần xưa nay không chịu nhục."

"Bớt đánh rắm đi, ngươi tới nước Triệu một chuyến, Triệu vương dám đùa giỡn quả nhân, cần trị hắn." Lưu Trường lấy ra bức thư:" Cái này giao cho Giả Nghị."

"Vâng!"

Lưu Trường vặn người, hoạt động gân cốt, thời gian qua y nhàn hẳn rồi, a mẫu không cho y chấp hành chính sách mới, thậm chí Chu Xương còn khuyên y chơi bời đi, đừng trị quốc nữa. Lưu đại vương tức lắm, quả nhân hiền mình, cần mẫn vì nước, nhưng trong nước toàn nịnh thần kéo chân quả nhân.

Lưu Trường cảm khái, sai người lấy cung nỏ, tuấn mã, chuẩn bị đi săn.

Săn bắn thời gian dài như thế, tiễn thuật của Lưu Trường tiến bộ không ít, khi đi săn cũng giết được mồi nhờ cung tiễn, khiến nó thoát khỏi nỗi nhục làm đồ trang trí. Lưu Trường có bãi săn riêng, thuộc về hoàng gia, người khác không được săn bắn ở đây.

Khi Lưu Trường thúc ngựa đuổi theo con mồi đi sâu vào trong rừng, từ xa thấy một nơi khói đen bốc lên, đám kỵ sĩ tức thì vào trạng thái chiến đấu, sát khí dâng cao. Lưu Trường ngạc nhiên, có kẻ dám xông vào địa bàn của mình à?

Lưu Trường phất tay, dẫn người xông tới.

Sâu trong rừng, mặt đất có một đống lửa, cỏ xung quanh đã bị nhổ hết, ba thằng nhãi đang nướng thỏ, bên cạnh chúng còn có mấy con vật khác nhau.

"Huynh trưởng, chúng ta làm thế này, thực sự không có vấn đề gì chứ?" Lưu Khải nhìn quanh hỏi:

"Có vấn đề gì được, ta từ lúc bảy tám tuổi đã dẫn người tới đây săn bắn, yên tâm, dã thú bị giết hết rồi." Lưu Tường chỉ Lưu An:" Cả An nhỏ hơn còn đi, ngươi sợ gì."

Bọn chúng đang chuẩn bị ăn thịt nướng thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, Lưu Tường và Lưu Khải mặt biến sắc, chỉ Lưu An vẫn bình tĩnh, nó lắc đầu:" Thịt nướng không giữ được nữa rồi!"

"Thằng nhãi!"

Rất nhanh Lưu Trường tới nơi, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa tới trước mặt ba tên tiểu tử:" To gan lắm, dám tới đây à? Biết đây là đâu không, các ngươi muốn chết sao?"

Lưu Trường thực sự tức giận, trong rừng núi sao tránh được có mãnh thú, nếu gặp phải hổ lợn rừng gì đó thì ba đứa tiểu tử này chết ở đây rồi.

Lưu An cúi đầu nói:" Con biết a phụ thích ăn thịt, cho nên tới đây bắt ít con mồi về tặng a phụ."

"Đúng, đúng thế ạ." Hai đứa kia rối rít gật đầu:

"Nếu quả nhân ra tay, sợ là đánh chết các ngươi, người đâu, áp giải chúng tới Trường Lạc cung, giao cho thái hậu!"

Mấy kỵ sĩ áp giải ba thằng tiểu tử đi, Lưu Trường ngồi xuống, nhìn thỏ đã chín tới liền lấy ăn, vừa ăn vừa mắng:" Ba thằng nhãi này, không quản giáo không được, không ngờ dám tới đây săn thú ... Thế nào cũng phải cho các ngươi nhớ đời."

Chẳng mấy chốc Lưu Trường đã ăn sạch, đến cả xương cũng nhai nát, thiếu chút nữa là nuốt luôn.

Lưu Trường lấy tay áo lau miệng, lẩm bẩm vài câu chợt động tác dừng lại, ngồi yên đó rất lâu không động đậy.

Trương Yển mới nhậm chức, toàn thân vũ trang đứng bên Lưu Trường, thấy cữu phụ ngẩn người rất lâu, hỏi:" Đại vương đã xảy ra chuyện gì?"

"Yển à, quả nhân nghĩ tới biện pháp hay lập tức khiến quốc khố lập tức trở nên sung túc."

"Á, đại vương định bán gì?"

"Sơn, hải!"

Chuyện tiến cống mất hầu gây ra oanh động ở Đại Hán, không ai ngờ, tới 16 hầu tước vì chuyện này mà mất đi tước vị.

Đối với đám hầu gia quen hưởng thụ cuộc sống xa khoa vô độ, ngông nghênh ngang ngược mà nói, đây là sự khiếp sợ lớn. Nhưng không ai dám nói gì hết, tế tự là chuyện lớn, trừ Lưu Trường ra thì ai dám xem thường, tiền tiến công còn là sự thành kích với thiên tử, vậy mà hàm lượng không đủ khác gì lừa thiên tử, là tội đại bất kính.

Trần Bình cầm đao, chẳng hề nương tay với con cháu cố nhân.

Trong ngoài triều kinh sợ, nhưng không ai dám phản kháng.

Dù sao bọn họ có thanh bạch gì đâu, nếu còn cố chấp so đo, vậy kẻ mất tước sẽ không phải chỉ có mười mấy mà là hơn trăm rồi.

Cao hoàng đế không coi trọng tiền cống nạp này, Lưu Doanh càng chẳng để ý, quần thần gần như quên chuyện lấy lệ này, tới tận Lưu Trường gây khó dễ.

Đám hầu gia vốn hoành hành địa phương kiềm chế hơn không ít, gia thần trong nhà mua đồ cũng biết trả tiền rồi, không còn mang tâm thái " thiên hạ này do a phụ theo Cao hoàng đế lập nên" nữa.

Vị đại vương thanh danh vừa tốt lên lại bị sĩ nhân thóa mạ, họ cho rằng vị đại vương nào đó chèn ép hiền thần, bách hại công huân.

Bình Luận (0)
Comment