Lưu Trường đương nhiên không để ý mấy thứ thanh danh đó, Đường vương từ thời nhỏ đã không có thứ đó rồi, giờ y đang ở Hậu Đức Điện chơi với Lưu Bột, không biết chán.
Tào Xu chuẩn bị xong bát đũa, gọi:" Tới đây ăn cơm!"
"Ba đứa bé" liền vào vị trí.
"Đại tỷ, muội không muốn ăn." Phàn Khanh vừa ngồi vào bàn đã phụng phịu:
"Không ăn sao được, muội còn phải nuôi Bột, ăn nhiều vào." Tào Xu nghiêm khắc nói:
Phàn Khanh làu bàu, ăn rất miễn cưỡng. Lưu Trường cười nói:" Khanh không muốn ăn thì ta ăn hộ."
Tào Xu lườm y một cái: "Vậy đại vương cho Bột bú hộ luôn nhé."
Lưu Trường ngoan ngay: "Ta ăn phần của ta thôi vậy."
Tào Xu thấy Lưu An mắt lấm lét không biết đang định bày trò gì, nàng mắng:" Còn không mau ăn đi."
Lưu An cúi đầu ăn, vốn định nói gì cũng nuốt vào bụng.
Cả ba bị Tào Xu trị cho nghe răm rắp, khi ăn cơm, Tào Xu không quên mắng:" Thái hậu quá chiều con, không mạnh tay, con xem Khải và Tường còn chưa bò dậy được đâu! Con mà còn dám tới chỗ nguy hiểm nữa, ta đánh gãy chân con."
Tào Xu ăn nhanh rồi đi trông coi Lưu Bột, Lưu Trường và Lưu An thì nhanh chân chuồn khỏi Hậu Đức Điện.
"A phụ, gần đây a mẫu ngày càng đáng sợ, suốt ngày mắng con." Lưu An mách:
Lưu Trường không giúp gì được: "Ài, đâu phải mỗi con bị mắng."
"Không phải a phụ là Đại Hán đệ nhất dũng sĩ à? Vì sao sợ a mẫu như thế?"
"Phun rắm! Ngươi thấy quả nhân sợ bao giờ? A mẫu ngươi cả ngày vất vả vì chúng ta, bị nói vài câu có sao? Ngươi không biết hiếu thuận là gì à?"
Hai cha con vừa nói vừa rời hoàng cung.
"A phụ, vậy con đi tới chỗ sư phụ."
"Đi đi, đi đi. Nhớ, học cho tốt, đừng làm a mẫu con tức giận nữa."
Lưu Trường đuổi thằng nhãi đi, sau đó dẫn tân thị trung Triệu Muội cùng tới phủ Chu Xương.
Phủ Chu Xương rất bình thường, trọng thần Đại Hán có không ít người cần kiệm, phủ của ông ta chỉ tính là mức trung bình trong đó, không xa hoa, cũng không đơn sơ. Chu Xương còn đang ăn cơm chưa đi làm, nghe Lưu Trường tới thì thở ra đón, ác khách tới nhà, làm gì có chuyện tốt."
"Ha ha ha, trọng phụ!" Lưu Trường cười tươi như hoa đi vào:
Chu Xương tức thì cảnh giác cao độ, chặn cửa hỏi:" Thần đang định ra ngoài, không biết đại vương có gì sai bảo?"
"Quả nhân tới thăm trọng phụ thôi, không có chuyện gì hết."
"Ồ, vậy hôm khác đại vương hẵng tới thầm còn phải ..."
Chưa đợi ông ta nói hết Lưu Trường đã đi tới, xô ông ta sang bên, Chu Xương tuổi già sức yếu chống sao nổi, bị xô lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất, nhưng Lưu Trường kịp đỡ lấy, kéo ông ta vào trong.
Triệu Muội từ xa nhìn thấy mà mồm không khép lại được, đại vương tới bái kiến thần tử mà thần tử còn không vui?
Đại vương xô thần tử ra để vào nhà?
Chỉ ở bên cạnh Lưu Trường vài ngày mà Triệu Muội đã thấy rất nhiều chuyện không thể tin nổi, đây chỉ là một trong đố đó, cảm khái phong tục Nam Việt và Trung Nguyên khác nhau quá.
Lưu Trường gần như kéo Chu Xương vào phòng trong.
"Chu tướng đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Khanh đừng khách khí, nếu chưa ăn thì bảo hạ nhân làm đi."
Chu Xương sớm quen vị đại vương này từ khách hóa chủ, mất kiên nhẫn hỏi:" Đại vương, có chuyện gì?"
"Chu tướng thời gian qua vì quốc sự bận rộn, quả nhân chưa từng tới thăm, thật không nên. Khanh xem, đây là quà quả nhân sai người mang từ Nam Việt tới cho khanh đấy."
Lưu Trường phất tay một cái, Triệu Muội tức thì mang cống phẩm Nam Việt vào.
"Thời gian qua quả nhân luôn đi săn khắp nơi, lúc khác thì ở nhà đọc sách, không quên lời dặn của Chu tướng."
Chu Xương vuốt râu:" Đại vương săn bắn làm vui, không để ý tới quốc sự, Đại Hán ắt thịnh trị."
Hả???
Một đống dầu hỏi hiện ra trên mặt Triệu Muội, quốc tướng khuyên quân chủ chơi bời, đừng để ý tới quốc sự à?
Lưu Trường lại nói:" Quả nhân vốn không định quấy nhiễu khanh, chỉ là đọc sách có chỗ nghi hoặc, biết Chu tướng nghiên cứu kinh học nhiều năm, học thức uyên bác, cho nên tới thỉnh giáo."
"Ra là vậy, xin đại vương cứ hỏi." Chu Xương thu lại sự cảnh giác, bày ra vẻ lắng nghe:
"Quả nhân nghe nói Tề Hoàn Công hỏi Quản Trọng, nên dùng cách gì quản lý quốc gia? Quản Trọng đáp: Chỉ cần quần lý sơn hải là được. Chu tướng, Quản Trọng nói vậy là có ý gì?"
Nhắc tới học thuật, Chu Xương như biến thành người khác, tinh thần ngoài ngời:" Đại vương có điều không biết, núi, đáng giá ở sắt, biển, đáng giá ở muối ... Năm xưa nước Tề nghèo khó, quốc khố trống không. Quả Trọng liền chuyên môn để triều đường quản lý muối sắt, quả nhiên nước Tề mau chóng giàu có, về sau nước Tần cũng học theo chính sách này ..."
Lưu Trường thi thoảng lại gật đầu, như vỡ lẽ ra nhiều lắm:" Ra là thế, vậy vì sao Tiêu tướng không dùng chính sách này?"
"Đại vương, khi đó Đại Hán mới lập, bách tính nghèo khó, thiên hạ mệt mỏi, nếu thi hành chính sách này là hại dân."
"Vậy giờ thì sao?"
Chu Xương đang nói hăng, thế nên cứ vậy vô thức trả lời:" Nay đất canh khắp nơi, thuế nhẹ mà ít lao dịch, bách tính giàu có, thiên hạ cực nhiều phú hộ, đã có ...."
Nói tới đó ông ta choàng tỉnh, nhìn chằm chằm Lưu Trường:" Đại ... Đại ... Đại vương muốn làm gì?"
Lưu Trường trịnh trọng thi lễ:" Đa tạ Chu công đã giúp Đại Hán giải quyết vấn đề lương thực."
Chu Xương chỉ còn biết thở dài:" Đại vương, quần thần trong triều nhiều như thế, sao đại vương cứ tóm chặt lấy thần không tha?"
"À, vì quần thần đa phần là hạng xảo trá, chỉ có Chu tướng là quân tử thành thật." Lưu đại vương cũng rất thành thật đáp:
"Quân tử thành thật thì đáng bị đối đãi như thế sao?" Chu Xương lắp bắp một lúc mới nói lưu loát được:" Đại vương, lần này thần tuyệt đối không đồng ý đâu, đại vương đã hứa với thái hậu, trong ba năm không đưa ra chính sách mới, đại trượng phu phải giữ lời, há có thể tráo trở vô thường như thế?"
"Quả nhân đâu nuốt lời, quả nhân đảm bảo là, trong ba năm không thi hành chính sách mới, nhưng đây là chính sách Quản Trọng nước Tề đặt ra, sao có thể nói là mới, rõ ràng là học chính sách cổ mà." Lưu Trường đắc ý lắm:
"Bất kể đại vương nói gì, thần tuyệt đối không đồng ý, thiên hạ không chịu nổi đại vương dày vò nữa!!"
"Thần, thà chết không theo."
Chuyến này Chu Xương quyết tâm rồi, không phải ông ta phản đối độc quyền muối sắt, dù sao thiên hạ bây giờ khác thời Cao hoàng đế rồi, vì những thứ cổ quái của đại vương, rồi chính sách mới ra không ngừng, Đại Hán phát triển rất nhanh. Mà quốc khố không chịu nổi sự phát triển này, dưới tình huống đó, triều đường độc quyền muối sắt, đả kích đại hộ muối sắt địa phương, không có vấn đề gì hết.
Nhưng đại vương ra chính sách còn nhanh hơn ăn thịt, như thế sao được.
Thấy thái độ Chu Xương kiên quyết như vậy, Lưu Trường đành đứng dậy ra về:" Ài, xem ra đành tìm Trương Bất Nghi, Triều Thác để họ thử vậy."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com