Ngôi vị Đại Hán đệ nhất nịnh thần đang vẫy tay với Chu Xương, ông biết rất rõ điều đó.
Nhất là khi ông ta chuẩn bị lo liệu chuyện quan doanh muối sắt, ông đã hiểu, không cần biết sau này bị trách móc ra sao, bây giờ mình đã thành đại nịnh thần rồi.
Nếu nói chế độ hoàng lăng của Lưu Kính là cắt hào tộc như cắt hẹ, vậy bây giờ Lưu Trường muốn đóng cửa sơn hải, chính là đá văng bát cơm của hào tộc.
Lúc đại hán mới ra đời, đối diện tình cảnh khó khăn trong nước, Tiêu Hà cố gắng hết khả năng để các nơi phục hồi, vì thế phế trừ rất nhiều chính sách không có lợi, ví như đóng cửa sơn hải.
Trong mấy chục năm muối sắt ở trong tay địa phương sinh ra lượng lớn thương cổ, giàu hơn vương hầu, mà vương hầu địa phương cũng thích làm muốn sắt kiếm tiền, bành trướng nhanh chóng.
Trên lịch sử tới thời Hán Vũ Đế quay lại chính sách quan doanh muối sắt, về sau chính sách này luôn duy trì, quản chế sắt dần lơi lỏng, nhưng quản chế muối ngày càng nghiêm ngặt, thành nguồn tài chính lớn của vương triều phong kiến. Tới tần thời Minh Thanh, muối vẫn là nguồn tài chính chỉ kém thuế ruộng.
Chính sách này có lợi cũng có hại, cái lợi là làm quốc gia trong thời gian ngắn thu được lượng lớn tài phú, tệ nạn là gây ra lũng đoạn.
"Tranh lợi với dân!"
Khi Chu Xương triệu tập quần thần nói chuyện này, tức thì bị phản đối.
"Làm gì có lý nào triều đình lại đi kinh doanh, sao Chu tướng dám nói chính sách như thế trước mặt quần thần."
"Triều đình tự tiến hành mậu dịch, vậy có khác gì thương cổ, như thế triều đình còn uy tín gì mà nói."
Trong quần thần gần như không có ai tán đồng, chỉ có một bộ phận chưa lên tiếng, còn lại là phản đối.
Mà những người phản đối này một phần thấy triều đình kinh doanh thực sự không ổn, đương nhiên đa phần lo ảnh hưởng chuyện kinh doanh gia tộc.
Chu Xương từ đầu tới cuối đều tỏ ra bình tĩnh:" Đây là chuyện bất đắc dĩ, nay triều đình phải gây dựng Hà Tây, Liêu Đông, Nam Việt, trong nước càng nhiều chính sách thực thi, cần tới lương thực. Mà bách tính giàu có, quốc khố lại trống không, nay Hung Nô công chiếm Tây Vực ..."
Triệu Nghiêu nổi giận cắt lời:" Còn không phải vì đại vương gây chiến khắp nơi sao? Từ khi đại vương chấp chính tới nay, nhiều lần động binh, không nghe khuyên can mới gây ra tình hình ngày, đại vương không biết hối cải, lại định thông qua thủ đoạn này để vơ vét tài phú, Kiệt Trụ cũng chỉ đến thế."
"Ta cho rằng Chu tướng là người hiền minh, kính trọng ngài, coi ngài như lão sư, ngài không khuyên gián đại vương, lại giúp đại vương thi hành chính sách ác liệt này, thế là sao?"
"Khốn kiếp! Ngươi dám mắng đại vương? Người đâu, bắt hắn, giam vào đình úy!" Trương Bất Nghi nổi giận chỉ Triệu Nghiêu quát:
Triệu Nghiêu không sợ, quát lớn:" Hiền thần thiên hạ, há có thể bị giết hết?"
Các đại thần tức khắc nhảy vào, chỉ trích lẫn nhau, loạn hết cả lên.
Mấy đại hộ muối sắt do Triệu Nghiêu cầm đầu gần như liều mạng xông vào đánh Trương Bất Nghi. Triệu Nghiêu năm xưa được Chu Xương đề bạt, sau hắn gài bẫy ông ta, đẩy tới nước Triệu. Sau khi Cao hoàng đế không còn, hắn mất vị trí tam công liền kín tiếng hơn, không dám xen vào đại sự triều đình. Nhất là Chu Xương quật khởi, hắn lo bị báo thù nên càng làm người vô hình.
Nhưng lần này Triệu Nghiêu không nhịn được nữa, gia tộc hắn ở Giang Ấp kinh doanh muối sắt, sống nhàn nhã nhờ nó.
Triệu Bình nhìn cảnh này xông tới can ngăn, Trần Bình thì lùi tới bên Hàn Tín, không biết nói gì mà say sưa lắm, như cảnh tượng hỗn loạn kia chẳng có chút gì liên quan tới họ.
Chu Xương liên tục quát im lặng nhưng không ích gì, khi Triệu Nghiêu cưỡi lên người Trương Bất Nghi chuẩn bị đấm thì Lưu Trường rốt cuộc cũng tới.
Khung cảnh hỗn loạn lập tức được dẹp, quần thần ai về vị trí người nấy, không khí yên tĩnh.
Triệu Nghiêu vội vàng từ trên người Trương Bất Nghi bò dậy, thi lễ với Lưu Trường:" Đại vương, thứ cho thần vô ..."
Bốp!
Hắn chưa nói hết Trương Bất Nghi đã bật dậy cho một đấm.
"Ngươi dám." Triệu Nghiêu nổi điên, mình đã dừng tay rồi, vậy mà tên này còn đánh lén, muốn xông vào:
"Càn rỡ!" Lưu Trường quát lớn, Triệu Nghiêu dừng tay, cố nén lửa giận trong lòng:
Lưu Trường ngồi ở thượng vị nhìn quần thần, phẫn nộ vô cùng:" Quả nhân cách rất xa đã nghe thấy các ngươi chừi mắng nhau, đây là cái chợ à? Còn dám ra tay trước mặt quả nhân, đúng là không coi quả nhân ra gì."
Quần thần cúi đầu không dám nói.
Lưu Trường nhìn sang Trương Bất Nghi:" Sao ngươi dám đánh Triệu công?"
"Bệ hạ ... Thần ..."
"Các ngươi thực sự làm quả nhân thất vọng, chính sách triều đình luôn cần sửa đổi, có ý kiến khác nhau thì bất ngờ lắm à? Người quân tử dù bất đồng vẫn hòa thuận, kẻ tiểu nhân nhìn hòa thuận nhưng bất hòa."
Lưu Trường đau lòng nói:" Thân là quần Đại Hán, có ý kiến bất đồng thì thương lượng, xem ai có lý hơn, sao lại động thủ? Trương Bất Nghi, ngươi thân là tam công, vì sao không lấy mình làm gương?"
"Đối diện với ý kiến bất đồng là vung nắm đấm lên, sao có thể quản lý tốt quốc gia?"
"Làm quân vương phải biết khoan dung, làm thần tử càng như thế, phải biết tiếp thu ý kiến bất đồng, phải nghe lọt tai lời khuyên gián."
Không ai ngờ bị hôn quân giảng giải đạo lý, quần thần hổ thẹn, quá hổ thẹn rồi. Chu Xương gật gù:" Đại vương gần đây chăm đọc sách, đúng là có thu hoạch. Đại vương nói đúng lắm, chư vị nói ra suy nghĩ của mình, chúng ta cùng bàn bạc, không cần tranh cãi, càng không được động thủ."
Lưu Trường vuốt chòm râu ngắn ngủn:" Bất Nghi, ngươi đã hiểu chưa?"
"Bệ hạ, kẻ này nói người hiếu chiến, là thứ Kiệt Trụ!" Trương Bất Nghi chỉ mặt Triệu Nghiêu:
"Cái gì? Đồ chó này! Người đâu, bắt hắn, ném vào đình úy." Lưu Trường quên luôn lời vừa nói, nổi điên quát lệnh:
Triệu Nghiêu vội hét lên:" Đại vương! Đại hán không định tội vì lời nói, đại vương..."
Vương Điềm Khải không thèm quan tâm, dẫn người kéo Triệu Nghiêu đi.
Lưu Trường cười khà khà:" Tiếp theo chúng ta bàn chính sách sơn hải, chư vị có suy nghĩ gì cứ nói với quả nhân, bất kể nói gì, quả nhân dứt khoát không trách tội."
Quần thần nghe tiếng la hét của Triệu Nghiêu xa dần, còn ai dám nói nữa.
"Không ai nói gì sao, vậy quả nhân đi nghỉ ngơi trước. Chu tướng, khanh tiếp tục cùng mọi người bàn bạc, xem có cách cải tiến không? Chính sách cũ không phù hợp với thời đại hiện nay, Hàn Phi Tử nói đấy."
"Đại vương đúng là có học vấn." Chu Xương nghiêm mặt nói:
"Ha ha ha, Chu tướng quá khen, quả nhân chẳng qua là kiến thức uyên bác, thông kim hiểu cổ, không gì không biết mà thôi."
Lưu Trường đi rồi, Chu Xương nhìn quần thần:" Chúng ta nói tiếp đi."
Lưu Kính im lặng từ đầu tới giờ bước ra:" Suy nghĩ của đại vương là đúng, có điều phải xét tới dân sinh, nếu triều đình kinh doanh, đầu tư ban đầu cực lớn, sản lượng không được như trước, tạo thành ảnh hưởng lớn với bách tính. Nhưng nếu lập ra loại thuế mới, tăng thêm thuế đánh vào muối sắt, hào tộc sẽ đẩy giá lên, cuối cùng áp lực vẫn đặt vào bách tính."
Lần này không ai cãi nhau nữa, mọi người hòa thuận bàn bạc.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com