"Đại vương, đây là tiệp báo từ Hà Tây truyền tới."
Trần Bình tuy giúp Lưu Trường xử lý tấu biểu, nhưng đối với tấu biểu chiến sự thì không dám tự ý phê duyệt mà dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới cho Lưu Trường.
Lưu Trường mừng rỡ cầm lấy xem:" Ha ha ha, không thẹn là Chu Bột, ông ta dẫn tướng sĩ công phá Xa Sư, chém đầu hơn bốn nghìn. Các nước vốn thần phục Hung Nô giờ không dám có thành động bắt đầu chuyển sang quan sát rồi."
Chu Bột nhanh chóng tới Hà Tây, chuyện đầu tiên là xuất binh, ngay cả Kê Chúc cũng không ngờ tới, tuy thắng lợi không lớn, nhưng truyền tới một tin tức, đừng nghĩ Hung Nô lợi hại nhất, trước khi quy thuận Hung Nô thì nghĩ cho kỹ.
Đây là một đả kích lớn với chiến lược Tây Vực của Kê Chúc.
Trần Bình hết sức bình tĩnh, chỉ nói:" Đại vương, sau này Hà Tây gặp áp lực càng lớn, Kê Chúc sẽ không ngừng quấy nhiễu, tránh để Hà Tây quật khởi như nước Đường."
"Quả nhân biết, Đại Hán sẽ nhanh chóng có lương thực sung túc, khi ấy quả nhân tăng viện Hà Tây, bắt sống Kê Chúc, chơi chết hắn."
"Đại vương vẫn còn ý nghĩ đó sao?"
"Ừ, tâm nguyện lớn nhất của quả nhân là chơi chết mỗi cường địch."
Triệu Muội hầu hạ ở bên rùng mình.
Mắt Trần Bình thoáng liếc qua hắn:" Đại vương xưa nay nói là làm, không biết loại người gì mới dám làm kẻ địch đại vương. Thời gian trước đại vương công phá Hung Nô, làm các vương của chúng bi phẫn tự sát ... Chúng cũng là anh hào đương thế, đáng tiếc gặp phải đại vương, mất mạng, mất cả danh tiếng."
" Anh hào gì chứ, bọn chúng chẳng chịu nổi một hiệp, quả nhân chỉ chọc một cái mà đã ... " Lưu Trường đang nói chợt dừng lại, ngạc nhiên nhìn Triệu Muội:" Ngươi run cái gì?"
"Đại, đại, đại ... vương thần vũ ..."
"Ha ha ha, tất nhiên rồi, trường mâu của quả nhân vừa to vừa dài, không giống của người khác, hôm nào quả nhân cho ngươi xem."
"Đại, đại vương ..." Triệu muội kinh hoàng quỳ sụp xuống:" Thần quyết không có ý đối địch với đại vương."
Lưu Trường đang ngạc nhiên thì Triệu Bình hỏi vào:" Đại vương, thái tử Nam Việt Triệu Thủy còn trong đại lao đình úy, phải xử trí ra sao?"
"Dẫn lên đây cho quả nhân xem!"
Lưu Trường phất tay, sau đó hào hứng kể cho Triệu Muội nghe sự anh dũng của mình trên chiến trường.
Rất nhanh Triệu Thủy được áp giải vào điện.
Triệu Thủy cực cao lớn, gần như cao bằng Hạ Hầu Táo, Trần Bình, chỉ thấp hơn Lưu Trường có một chút, trông hắn rất hung hãn, mấy sĩ tốt áp giải mà vẫn vùng vẫy chửi mắng.
"Ngươi là Đường vương à?"
"Đúng thế."
"Là thân do tử, vì sao không cởi trói cho cữu phụ." Triệu Thủy chất vấn:
Triệu Muội tái mét mặt, vội nói:" A phụ, cẩn trọng lời nói."
Triệu Thủy không thèm để ý tới đứa nhi tử này, vươn cổ lên, quật cường nói:" Ta bị đánh lén nên mới bị bắt, nếu đấu thực sự, chưa chắc đã bại."
"Hả, ngươi đánh nhau giỏi lắm à?"
"Chưa từng gặp đối thủ."
"Tốt quá ... Người đâu, thả hắn ra !"
Lưu Trường mừng lắm, lập tức hạ lệnh cho giáp sĩ thả Triệu Thủy, nắm tay mình:" Ta lâu lắm rồi chưa động thủ với ai, vừa vặn, nếu ngươi đánh bại ta, ta thả cho ngươi về Nam Việt."
Triệu Thủy sững người:" Lời này thật chứ?"
"Đương nhiên."
"Được."
Hai người liền đứng đối diện trong điện, nhìn chằm chằm đối phương, Triệu Thủy vặn cổ mấy cái, cười gằn xông về phía Lưu Trường. Lưu Trường tóm lấy cánh tay hắn, ném một phát, Triệu Thủy bay đi, rơi oạch xuống đất. Lưu Trường thất vọng lắc đầu.
Triệu Thủy ho khù khụ:" Không tính, ta chưa ăn cơm, không có sức."
"Người đâu, mang đồ ăn lên."
Thức ăn mang tới, Lưu Trường ngồi trước mặt Triệu Thủy, kiên nhẫn đợi hắn ăn xong.
Triệu Thủy tay cầm bát, thấy Lưu Trường không phòng bị, thình lình ném bát tới, đồng thời lao lên, nhân lúc Lưu Trường gạt bát thì ôm lấy hông y định vật xuống. Thấy a phụ đánh trộm, Triệu Muội cúi đầu, hổ thẹn hết mức.
Ai ngờ Lưu Trường đứng vững như núi, vung tay đấm mạnh xuống lưng Triệu Thủy.
Triệu Thủy hự một tiếng, gục trước mặt Lưu Trường, hắn bò dậy hét:" Không tính, ta bị giam, không có sức."
Lưu Trường nổi khung, sao lại có kẻ cứng đầu như thế:" Ngươi tưởng mình tới Trường An nghỉ ngơi hay sao? Ngươi đâu đưa hắn về đình úy."
Triệu Muội bất lực nhìn Triệu Thủy bị đưa đi, tới bên Lưu Trường thi lễ:" Đại vương, a phụ thần không có mưu lược gì, dễ bị tiểu nhân xúi bẩy."
Lưu Trường gật đầu ngẫm nghĩ:" Đúng là không thông minh lắm, có điều chịu đòn tốt lắm ... Ừm, để lại Trường An không tệ."
"Đại vương, thần có thể khuyên bảo a phụ, tạ tội với đại vương." Triệu Muội không biết Lưu Trường tính toán gì, vội vàng nói:
"Được, ngươi đi đi."
Triệu Thủy ở đại lao đình úy, nhìn nhi tử đi vào không vui, hắn rất sủng ái đứa con này, nhưng chuyện bị Triệu Muội áp giải tới Trường An làm hắn để bụng mãi.
Triệu Muội mở phòng giam, đích thân bê cơm đút cho a phụ:" A phụ, đại phụ để chúng ta tới đây là để bảo toàn tông tộc, a phụ đừng làm thế."
Triệu Thủy không thèm suy nghĩ:" Nước đã mất, tông tộc còn có tác dụng gì?"
"A phụ, chỉ cần chúng ta còn sống, sớm muộn cũng làm nên sự nghiệp lớn, a phụ cần gì cố chấp như thế."
"Ta chỉ giận thằng nhãi đó, không ngờ dám đánh ta, ta là trưởng bối của nó."
Triệu Muội nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:" A phụ có biết đại vương đối đãi với kẻ địch của y ra sao không?"
"Đại vương, thần có tội, thần không biết trời cao tất dày, nghe tiểu nhân xúi bẩy đi tấn công sứ thần nước Ngô, bị áp giải tới Trường An còn bất kính với đại vương."
"Thần đáng tội chết, xin đại vương khoan thứ."
Triệu Thủy cung kính đứng trước mặt Lưu Trường, cúi người hành lễ, ngôn ngữ cực kỳ thành khẩn.
Lưu Trường kinh ngạc nhìn Triệu Thủy, kẻ này ngày hôm qua còn ngang ngược cứng đầu, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như thế? Chẳng lẽ Triệu Muội có tài thuyết khách.
Vốn Lưu Trường không định làm gì tên ngốc to xác này, dù y không muốn thừa nhận, nhưng y và Triệu Đà có thân tình, có lẽ là không thân như ông ta nói, nhưng đồng tộc là sự thật. Huống hồ tình huống bây giờ giết Triệu Thủy chẳng ích gì, còn bất lợi cho việc thu phục Nam Việt.
"Chỉ mới một ngày, sao ngươi thay đổi lớn thế."
"Vì thần chưa hiểu uy danh của đại vương, cho nên mới mạo phạm."
"Ha ha ha." Lưu Trường thích nịnh, vui vẻ kéo Triệu Thủy lên:" Quả nhân cũng rất kính trọng ngươi, vốn không định làm khó ngươi, nhưng ngươi ngang nhiên tạo phản, không thể chấp nhận. .. Giờ ngươi đã biết sai, nên sửa sai, hiểu chưa?"
"Thần hiểu."
"Có điều ngươi đúng là khỏe đấy, sau Vũ Dương hầu, chưa ai chịu nổi hai đấm của quả nhân." Lưu Trường khoác vai Triệu Thủy:
Triệu Thủy sợ tới toàn thân run lên:" Đại vương, chúng ta là đồng tộc, thần là trưởng bối ..."
"Không sao, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn, ta đang buồn không có đối thủ, võ nghệ lâu không luyện, tay chân lóng ngóng rồi."
Hàm Đan, nước Triệu.
Lữ Lộc đứng trước mặt Triệu vương, lớn tiếng đọc chiếu lệnh của Đường vương."
"Xét Triệu vương, hám lợi trước mắt, ham cái công lớn, lừa gạt thiên tử ... Lệnh đóng cửa hối lỗi."
Triệu vương bái tạ:" Thần tuân chỉ."
Không ngờ Lữ Lộc đọc chiếu xong lại lấy ra một chiếu lệnh khác:" Triệu vương, đây là chiếu lệnh đại vương muốn thần đọc riêng cho ngài."
Lưu Như Ý liền cho quần thần lui ra.
Không còn ai nữa, Lữ Lộc trước khi đọc chiếu lệnh còn chắp tay một cái:" Đắc tội rồi."
"Như Ý chó má, ngươi hiến lên cái thứ gì thế? Ngươi không thèm cả mạ vàng, lấy nguyên khối đồng lừa ai? Tưởng nãi công không dám giết ngươi à, nếu không phải nãi công bận, thế nào cũng bắt ngươi nuốt khối đồng đó ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com