Nước Lương.
Loại tính cách lười nhác của Lương vương tựa hồ ảnh hưởng tới cả nước.
Quan lại ở cổng thành cũng uể oải, kiểm tra người qua lại rất hời hợt, thương đội ra vào thoải mái. Giáp sĩ thì mắt khép hờ, rảnh rỗ tán gẫu. Cổng thành rất náo nhiệt, thậm chí có thương cổ ở mé trong cổng thành, thấy có người tới là chào hàng.
"Cần nghỉ trọ không?"
"Quý nhân muốn ăn gì ạ,"
"Các vị tráng sĩ tới đây có việc sao?"
Giáp sĩ trông cổng thành chỉ coi như không thấy, cho tới khi Tú Y xuất hiện, phá vỡ sự nhàn nhã đó.
Khi giáp sĩ nhìn thấy một đám Tú Y tới thì thiếu chút nữa đánh rơi luôn trường mâu, tức thì đứng lên quát:" Không cho chặn cổng thành, đi mau, đi mau."
Tiếp đó vội vàng chỉnh đốn cổng thành, thương cổ bị ngăn lại, kiểm tra nghiêm khắc.
Đám Lưu Chương vừa tới đã nhanh chóng gây ra hỗn loạn, thương phiền rồi rít bỏ chay, người đi đường không dám tới gần.
Lưu Chương nhìn quanh, không nói gì cả, nhanh chóng vào thành.
Bọn họ đi xa rồi đám giáp sĩ thở phào, quay lại bộ dạng như ban đầu, cổng thành chẳng mấy chốc lại huyên náo lộn xộn.
Lưu Chương dẫn người tới thẳng phủ ngự sử Cận Đình.
Hắn sở dĩ tới đây là vì vị ngự sử này đàn hặc các đại thần nước Lương không làm gì cả, lơ là chức trách, vì chuyện liên quan tới Trương Thương nên Lưu Chương phải tự mình tới điều tra tình hình.
Tú Y sứ giả thô bạo gõ cửa, gia thần đối phương vừa mở cửa thì cả đám ùa vào.
Khi Lưu Chương tìm thấy Cận Đình thì hắn đang bình tĩnh ngồi trong phòng, trước mặt đặt cốc trà bốc hơi nghi ngút.
"Quý khách tới không biết có gì sai bảo."
Lưu Chương quan sát tên này, hắn có quen biết Cận Đình, không hiểu tên này làm sao lại béo như thế:" Ngươi đàn hặc mấy vị đại thần nước Lương, ta tới điều tra."
Cận Định thong thả ăn trà, đủng đỉnh nói:" Đều là chuyện rất lâu rồi."
Lưu Chường nhìn hắn rất lâu, không phải tên này bị nước Triệu và nước Sở hành thảm rồi chứ, sao trông như người khác?
"Trước kia ta không hiểu chuyện, chưa thấu nỗi khổ tâm của Trương tướng, ta đã dâng thư thỉnh tội với đại vương. Ngài có cần cùng ta đi tìm Trương tướng uống trà không, đại vương nhà ta cũng tới ..."
Cận Đình nói chuyện cũng trở nên chậm chạp, xem ra nước Lương lợi hại nhất, hai nước Triệu Sở không thay đổi được, ấy vậy mà bị nước Lương đồng hóa rồi.
Lưu Chương định đi, nhưng Lương vương phái người tới mời, trọng phụ mời, không thể không đi.
Tiếp ngay đó Lưu Chương ngồi trong vương cung, nhìn thấy Lương vương và ba vị tam công đủng đỉnh ăn trà, đàm luận chuyện các nơi, nơi này đúng là chỗ dưỡng lão. Có điều làm Lưu Chương kinh ngạc là nước Lương rất phồn vinh, những người này suốt này uống trà tán gẫu, vậy mà vẫn trị quốc tốt, đương nhiên là ghê gớm.
"Bọn ta dùng thuật Hoàng lão để trị quốc." Trương Thương trông có vẻ an nhàn hơn ở Trường An:" Nước chư hầu khác nhau tất nhiên phải dùng cách trị quốc khác nhau."
"Ồ, ta nghe nói ngài bản tính lười nhác, cố ý lơi lỏng, không làm gì cả, vì ngài bất mãn với trừng phạt nên mới thế."
"Tất nhiên là không phải rồi, ta chưa từng có tội, chẳng qua là tiểu nhân hãm hại, tuy không phục nhưng không vì chuyện tư bỏ chuyện công."
Lưu Chương thán phục:" Trương tướng đại tài, ta sẽ bẩm báo đúng sự thực với đại vương, có lẽ đại vương sẽ khoan thứ cho tội trạng của ..."
Trương Thương trừng mắt lên:" Thực ra ta không làm gì hết, bản tính lười nhác, huống hồ phạm lỗi lớn, chưa lấy công chuộc tội."
Lưu Chương câm nín, chuyến đi này của hắn đúng là trò hề mà.
Lưu Trường rời hoàng cung, theo sau là Triệu Muội và Triệu Thủy.
"Ta đang ăn, ngươi lại muốn ra ngoài, không thể đợi ta ăn hết được à?" Triệu Thủy càu nhàu:
"Đại trượng phu phải làm việc lớn, sao có thể suốt cả ngày chỉ ăn uống?"
Lưu Trường chưa bao giờ gặp loại người nào bản tính ác liệt như Triệu Thủy, hắn thích rượu thích thịt, tính toán so đo, nóng tính, không tôn trọng người già, không yêu thương trẻ nhỏ, Nam Việt vương sao lại có người kế thừa như thế.
Loại người này mà làm quân vương sẽ chỉ là loại hôn quân, làm mất mặt Triệu Đà, không như mình, mình làm vương, a phụ e là ngậm cười chín suối.
"Chúng ta đi đâu?"
"Tới đại lao đình úy."
"Ta vừa từ đó ra, ngươi lại định đưa ta về à?"
"Đi gặp một đại thần."
Đoàn người đi về phía đình úy, trên đường đi Triệu Thủy nói luôn mồm:" Chính là tên suốt ngày kêu oan trong ngục à? Hắn kêu khó coi quá, dùng bào lạc cũng không quá."
Lưu Trường sáng mắt lên:" Ngươi cũng thấy thế à?"
"Ừ, sao lại hỏi thế?"
"Quả nhân cũng ... Khụ, sao ngươi lại tàn nhẫn như thế, đúng là phường Kiệt Trụ."
Hai người vừa đi vừa vãi nhau như hai đứa trẻ con, rốt cuộc cũng tới đại lao đình úy.
Triệu Nghiêu đã bị giam ở đây một thời gian dài, quan lại đình úy không đánh đập ông ta, song ông ta vẫn tiều tụy đi nhiều, mặt hốc hác, tóc tai bơ phờ. Triệu Triêu vừa thấy Lưu Trường một cái là cầu xin.
"Đại vương!! Thần biết tội rồi, thần biết tội rồi, thần mắng chửi quân vương, thần nhất thời đại vương ơi."
Triệu Nghiêu không phải là khúc xương cứng gì, vừa vào đại lao là ông ta hối hận rồi. Lưu Trường cau mày, y bắt Triệu Nghiêu chẳng phải vì lời ông ta nói, mà là vì gây áp lực cho quần thần thực thi chính sách mới.
Lưu Trường chẳng định giết Triệu Nghiêu, kẻ này chẳng qua chỉ phản đối vài câu trên triều nghị, không tính là đấu tranh gì. Huống hồ Đại Hán đang thiếu người để dùng, kẻ này có năng lực, Lưu Trường tin có thể khống chế được ông ta."
"Chuyện diêm thiết lần này, phong ba rất lớn, ngươi có biện pháp gì giải quyết không?"
"Thần có, thần sẵn lòng vì đại vương giải quyết việc này."
"Ha ha ha, tốt, người đâu, thả ra."
Triệu Nghiêu vừa đi ra lập tức quỳ bái Lưu Trường, nói ra cái nhìn của mình, tất cả những kẻ phản đối chính lệnh của đại vương đều là phản tặc, không diệt trừ không thể an lòng dân.
Lưu Trường nheo mắt nghe ông ta biểu thị lòng trung thành rất lâu mới nói:" Đứng dậy đi Hà Tây đang thiếu một năng thần .. Quả nhân thấy, ngươi tới đó giúp Loan Bố làm việc đi."
"Đa tạ đại vương."
Vốn nước Đường là nơi đi đầy của Đại Hán, nay Hà Tây bằng vào vị trí địa lý còn ưu tú hơn đã thành công đoạt lấy danh xưng này của nước đường.
Triệu Thủy khinh thường nhìn khúc xương mềm này:" Ngươi mà cũng xứng mang họ Triệu à?"
Lưu Trường gọi Vương Điềm Khải tới, nhỏ giọng dặn dò chuyện quan trọng:" Vương công, gần đây các nơi có những kẻ bất mãn với chính sách mới, khanh phải bám sát người trong triều, nếu có kẻ thừa cơ sinh sự, khanh giết ngay tại chỗ, không cần hỏi quả nhân trước."
Khóe miệng Vương Điềm Khải co giật, ý của Lưu Trường rõ ràng, xảy ra chuyện ngươi tự gánh, quả nhân không biết gì đâu đấy. Nhưng ông ta vẫn bày ra vẻ cảm kích:" Đa tạ đại vương."
Đợi Lưu Trường dẫn người rời đình úy, Vương Điềm Khải chỉ còn biết lắc đầu, thủ đoạn của đại vương càng ngày càng giống Cao hoàng đế rồi.
"Đại Hán so với Nam Việt thế nào?" Đi trên đường Lưu Trường vênh váo hỏi:
Triệu Thủy thành thật trả lời:" Trang trí trong đại lao không tệ."
"Ta hỏi ngươi Trường An thế nào, ngươi trả lời đại lao là có ý gì?"
"Thừa lời, ta vừa tới liền bị ngươi tống vào đại lao, làm sao ta biết Trường An thế nào?"
Lưu Trường chỉ tay:" Bây giờ ngươi thấy rồi đấy."
Triệu Thủy nhìn xung quanh:" Nơi này không tệ, Nam Việt không nhiều người như thế, nước Ngô đánh bại Nam Việt chính là bằng cái này."
"A ngươi còn chưa phục à?"
"Ta bị tập kích mới chiến bại, tất nhiên là không phục."
Triệu Muội ngao nán nhìn hai người họ tranh cãi, tính cách của hai người kỳ thực cực kỳ giống nhau, có nhiều cái nhìn khác người thường, nhưng cả hai đều không ý thức được điểm này. Lưu Trường hay than vãn với Triệu Muội, nói tính cách a phụ ngươi quá ác liệt. Triệu Thủy tất nhiên cũng thường mắt tên do tử này là hôn quân.
Cả hai đều không thích đọc sách, giáo dục bằng đòn roi, một khi cãi nhau trích dẫn kinh sách là Triệu Muội hoàn toàn không hiểu họ nói gì.
Nhưng bọn họ đều cho rằng mình học thuật cao thâm, dương dương đắc ý.
"Bình thường ta ở nhà dạy muội, a phụ ta cứ muốn đưa nó tới thái học, tài năng của ta nào kém đám danh sĩ thái học." Triệu Thủy kiêu ngạo nói:
Lưu Trường khinh bỉ:" Thì sao, tài năng của ta còn dạy cho danh sĩ thái học."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com