Hai người đi lang thang ở Trường An rất lâu, Triệu Thủy vuốt râu:" Gần đây có quán ăn không?"
"Chỉ biết ăn, hôm quả nhân tâm trạng tốt, dẫn ngươi tới một nơi ăn thịt dê, đảm bảo thơm ngọt ngon miệng."
Thế là Lưu Trường dẫn Triệu Thủy tới phủ Kiến Thành hầu, nhìn bức tường cao mà thở dài:" Khi ta còn nhỏ rất thích leo tường nơi này, khi đó sống vô ưu vô lo, đáng tiếc này tháng đó không quay lại nữa."
"Ai bảo thế, nếu muốn giờ ngươi có thể leo mà."
"Vậy cái tướng này cũng phải đỡ nổi ta chứ? Giờ mà ta leo lên có khi nó đổ rồi.
Hai người vừa nói vừa đi qua cổng, Triệu Thủy quan sát tỏa phủ xa hoa cực độ này, mắt đầy ngạc nhiên, dò là phủ Nam Việt vương cũng không so được. Đằng xa còn có hồ nước giả sản, không biết diện tích có bao nhiêu.
Lữ Thích Chi kích động chống quải trượng đi về phía này, ông ta già lắm rồi, lưng đã còng, tóc đã bạc, chẳng còn tinh thần năm xưa:" Trường, thằng nhãi kia."
Lưu Trường vội vàng thi lễ:" Cữu phụ."
Triệu Thủy sửng sốt, tiếp đó nhìn sang Lữ Thích Chi với vẻ thù địch:" Trường, đây là Kiến Thành hầu à, ta còn tưởng là trượng phu khôi ngô, không ngờ lại là thế này."
Lữ Thích Chi nghi hoặc nhìn hắn:" Dám gọi thẳng tên Trường, ngươi là ai."
"Ta là Triệu Thủy, cữu phụ của Trường, làm sao không thể gọi."
"À là cái tên thái tử Nam Việt dẫn theo bốn vạn người bị Phó Khoan dùng một nghìn người đánh bại."
Lữ Thích Chi hừ một tiếng, nhiệt tình nằm tay Lưu Trường vào trong phòng.
Mọi người ngồi xuống, Lữ Thích Chi nói ngay:" Trường, cháu thích nhất ăn thịt dê nhà cữu phụ, ta chuyên môn để lại cho cháu, chỉ đợi cháu tới thôi ... Người đâu, mang thịt lên, hôm nay phải để thân do tử của ta ăn no."
Triệu Thủy tức thì cuống lên:" Trường, ta biết cháu thích khôi giáp, chuyên môn sai người chuẩn bị, hôm khác đưa tới chỗ cháu. Chút thịt có là cái gì, đại trượng phu phải coi trọng chiến mã khôi giáp."
"Trường, cháu thường ra ngoài chinh chiến, thứ khôi giáp rách nát đừng mặc, chỗ ta có một bộ khôi giáp, do huynh trưởng ta để lại, chắc cháu không mặc được, ta sẽ sai người dùng thép tốt cải tạo lại rồi tặng cháu.
Chẳng bao lâu cơm nước được đưa lên.
Lữ Thích Chi kệ thịt còn nóng, cầm lấy đưa Lưu Trường:" Ăn đi, ăn đi, hôm nay phải ăn cho no."
Triệu Thủy vội vàng lấy nhiều thịt hơn đặt trước mặt Lưu Trường:" Đúng, ăn nhiều vào! Do tử, cháu phải tráng kiện như cữu phụ của cháu, đừng như ai đó bệnh thoi thóp, cao chưa tới ngực cháu, nói gì tới máu mủ."
Bữa hôm đó Lưu Trường ăn thịt chẳng thoải mái gì, hai người kia ngồi bên cạnh y, đối chịu với nhau, nào thịt, nào rau không ngừng nhét vào mồm Lưu Trường, làm y nuốt không nổi. Lưu Trường mượn cớ tiểu tiện dẫn Triệu Muội rời tiệc.
Chỉ còn lại hai người, không khí trở nên nghiêm túc.
"Nơi này là Trường An, Trường do đại tỷ ta nuôi lớn, lời ngươi nói hôm nay đủ diệt toàn tộc của ngươi rồi."
"Trường là máu mủ của ta, thái hậu nuôi lớn nó, ta vô cùng cảm tạ. Có điều, ngươi là cái thá gì? Trường và ngươi là người ngoài."
"Hừ, ta nhìn nó lớn lên, nó ăn không biết bao nhiêu dê nhà ta. Còn ngươi, nó nhìn thấy ngươi vài lần."
"Chẳng qua là vài miếng thịt, nếu đây là nước Nam Việt, ta sớm đã tạo phản đưa Trường lên làm vương, ngươi có thể không?"
Lưu Trường đứng xa nghe hai người đó cãi nhau mà gãi đầu liên hồi.
Tranh thủ lúc hai người kia cãi nhau không để ý gì khác, Triệu muội nói nhỏ: "Đại vương, đại phụ thần hết sức sủng ái ngài, thực ra sau khi biết đại vương chấp chính, đại phụ đã có ý quy thuận, không hề muốn đối đầu với đại vương. A phụ thần tập kích Hán sứ là vì có người nói với ông ấy, Ngô vương xâm chiếm Mân Việt, sáp nhập Nam Việt, có ý giết đại vương, cứu thiên tử ... A phụ thần đầu óc không tốt, liền dẫn người đi giết Ngô vương."
Lưu Trường bĩu môi:" Ngươi nghĩ quả nhân là trẻ lên ba chắc."
"Thần không dám nói dối, thần không biết vì sao đại vương có ác ý với nhà thần như thế, sao không thừa nhận mẹ đẻ ngài."
"Nếu ta thừa nhận, a mẫu ta sẽ rất thương tâm, người không sinh ra ta, nhưng còn thân với ta hơn cả thân sinh nhi tử. Bất kể thế nào, ta cũng không để a mẫu thương tâm. Còn về mẹ đẻ ta thì sớm qua đời rồi, ta có gọi trăm lần ngàn lần, bà ấy có sống lại được không? Chẳng bằng đợi ta chết rồi, thỉnh tội với bà ấy."
Triệu Muội trầm mặc.
"Xem ra thái hậu sủng ái đại vương như thế, không phải không có lý do."
Nhìn hai người đằng xa cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, Triệu Thủy gần như sắn tay áo lên rồi, Lưu Trường đành đi tới, bị hai người đút thức ăn. Triệu Muội nhìn cảnh đó không nhịn được cười.
Khi Lưu Trường rời đi, Lữ Thích Chi còn cười khà khà bảo y lần sau lại tới.
"Kiến Thành hầu nhân phẩm không tốt, sau này ngươi ít qua lại với hắn." Triệu Thủy nghiêm túc nói:
"Thế sao?" Lưu Trường ngạc nhiên lắm, tên này vậy mà có mặt mũi nói người khác nhân phẩm không tốt, thiên hạ sao lại có người vô sĩ như thế:" Triệu Thủy, ngươi không sợ a mẫu ta dẫn đi uống rượu à?"
"Ngươi phải gọi ta là cữu phụ, không được gọi thẳng tên."
"Bằng vào cái gì ta phải gọi ngươi là cữu phụ."
Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía hoàng cung.
"Ta nói cho ngươi biết, những lời này ngươi bớt nói ra ngoài, đừng cho rằng a mẫu ta ở Trường Lạc cung thì không biết chuyện bên ngoài. Nếu cữu phụ ta tới Trường Lạc cung nói chuyện hôm nay, mai ngươi có thể đi uống rượu rồi."
"A phải, còn chuyện nữa, cữu .. Khụ ... Mai ngươi tới sớm chút, quả nhân muốn ra ngoài."
Triệu Thủy đứng lại:" Ngươi vừa nói gì?"
"Ta bảo ngươi tới sớm chút."
"Câu trước cơ."
Lưu Trường đen mặt quay về hoàng cung.
Trên đường về, Triệu Thủy ngoạc miệng cười ngốc nghếch, thi thoảng cười to thành tiếng.
Triệu Muội sợ hãi nhìn a phụ, chẳng lẽ bệnh lại tái phát rồi?
"Bệ hạ thấy những người này thế nào."
Trương Bất Nghi cầm danh sách quan viên thăng tiến báo cáo với Lưu Trường, khảo nghiệm chính tích năm nay đã kết thúc, hắn tìm được vài người biểu hiện ưu tú, tiến cử cho Lưu Trường. Một quan lại năng lực xuất sắc, phát huy tác dụng ở địa phương còn lớn hơn tam công.
"Đều không tệ." Lưu Trường gật gù, tò mò hỏi, nhưng sao có cả tú y trong này?"
"Bệ hạ không biết, trong Tú Y chỉ có người này công lao lớn nhất, hắn giỏi phá án, làm việc cần mẫn, con người cương liệt, trong năm qua hắn tra hai chín vụ án."
"Vậy vì sao lại khoanh tròn?"
Tên trên danh sách khoanh tròn có nghĩa là còn đợi xem xét, chưa xác định có thể thăng tiến hay không.
Trương Bất Nghi do dự chốc lát, nói:" Gia cảnh hắn giàu có, khi đại vương bán tước, hắn và huynh trưởng hắn bỏ tiền mua tước vị. Tiếp đó Tú Y tuyển người, ưu tiên người có tước vị, ngươi này trở thành Tú Y. Trong mắt người khác, quan tước của hắn là bỏ tiền mua được, nếu thăng tiến sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của bệ hạ."
"Bất Nghi, ngươi đã làm tới tam công rồi lo thanh danh gì nữa, để ngươi làm tam công là quả nhân mang tiếng thối vạn năm rồi, ngươi không cần lo chuyện ấy nữa." Lưu Trường cười ha hả:
Trương Bất Nghi không vui:" Bệ hạ có điều chưa biết, trong triều nhiều gian tặc, bọn chúng căm hận trung lương như thần, như Tư Mã Hỉ chẳng qua là đồng lõa của gian tặc thôi, tất nhiên là hãm hại thần và bệ hạ. Nếu bệ hạ lo lắng, xin bệ hạ ra lệnh, thần dẫn người đi giết ngay."
"Thần cũng đọc nhiều sách, có thể kiêm nhiệm thái sử lệnh, Tư Mã Hỉ viết được sử sách, chẳng lẽ thần thì không?"
Lưu Trường ồ một tiếng:" Ngươi còn có bản lĩnh này à?"
"Tất nhiên ạ, tất còn ghi chép thiết thực hơn Tư Mã Hỉ, không thiên vị ai, viết sách bình luận công bằng."
"Thôi được, cứ nói về Trương Thích Chi đã, phái người nói với Lưu Chương, đưa tên này về Trường An."
"Vâng!"
Trương Bất Nghi lại giới thiệu cho Lưu Trường vài hiền tài khác, Lưu Trường rất hài lòng. Đúng lúc này có cận thị đi vào nói nhỏ:" Đại vương, Triệu công ở ngoài cầu kiến, ông ấy nói có chuyện gấp muốn gặp đại vương."
Trương Bất Nghi nổi giận sắn tay áo lên:" Tên này dám thúc giục bệ hạ, thần sẽ xử trí ông ta."
"Thôi đi, đại thần khắp triều, ngươi đánh nổi ai? Cả Triệu Nghiêu còn có thể dè ngươi xuống đất đánh, ngươi còn muốn đánh Triệu Bình à?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com