Thường Lưu Trường toàn đi đánh ông già, Trương Bất Nghi bị ông già đánh, cả đời hắn chưa đánh thắng ai, Lưu Trường thấy nói hắn là xá nhân của mình cũng mất mặt:" Ngươi thế này làm sao phong hầu được đây, Đại Hán không quân công không thể phong hầu, ngươi không có chút theo đuổi nào à?"
Trương Bất Nghi gãi đầu:" Thần không vội, đợi thêm một thời gian nữa thần là Lưu hầu rồi."
Lưu Trường đứng dậy muốn đá, Trương Bất Nghi đoán được cáo từ chạy mất, khi chạy sát qua bên Triệu Bình, hai người trừng mắt nhìn nhau tóe lửa.
"Đại vương, quận thủ năm quận Hà Tây đã được an bài thỏa đáng." Triệu Bình ngồi xuống trước mặt Lưu Trường:" Trừ quận thủ ra, còn có rất nhiều quan lại, sĩ tử các nơi. Thần chuẩn bị ngày kia tổ chức khảo hạnh, nếu đại vương có thể tự mình tới, sẽ là khích lệ cực lớn với sĩ tử."
"Quận thủ an bài xong rồi à? Khi nào đưa tới cho quả nhân gặp."
"Bọn họ hiện đang đợi ở ngoài hoàng cung ạ."
"Cho họ vào."
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, mặc hoa phục, hai tay đặt lên đùi, thân hình vốn cao lớn vì động tác này mà càng cường tráng, mày hơi nhíu hết sức uy vũ. Chỉ ngồi đó thôi mà gây áp lực như gấu như hổ.
Tức khắc có năm vị đại thần đi vào, cung kính hành lễ, lần lượt là Đinh Nịnh, Trần Hạ, Trần Tốc, Tần Đồng, Dương Vũ.
Những người này đều là hầu tước, có tên trong danh sách khai quốc công thần xếp 100 hạng đầu, trừ Đinh Nịnh là kế thừa tước vị của a phụ hắn Đinh Phục.
Những người trong danh sách công thần này cơ bản có cống hiến, có năng lực, Triệu Bình tìm những người có đặc điểm ấy, hẳn có thể giúp được Loan Bố. Lưu Trường thấy những người này đối diện với mình hơi gò bó liền sai cận thị mang rượu thịt lên, với những tướng quân chinh chiến lâu năm này, không gì giúp họ thả lỏng hơn rượu thịt.
Quả nhiên không lâu sau, bọn họ bắt đầu đua nhau nói ra suy nghĩ của mình, đa phần vui vẻ đi Hà Tây.
"Quả nhân cứ nghĩ các khanh không muốn tới Hà Tây, không ngờ các đại thần đều sợ Hà Tây, sao các khanh lại nóng lòng tới đó."
Trần Hạ vỗ ngực:" Đại vương, bọn thần khác họ, đại vương muốn bọn thần đi đâu, bọn thần đi đó tuyệt không oán trách."
"Đúng đúng, bọn thần nguyện vì đại vương mà chết."
"Hà Tây thì sao, có thể chia sẻ ưu lo với đại vương, đâu bọn thần cũng đi."
Mấy vị này đại khái uống say rồi, la hét ầm ĩ, Lưu Trường cười ha hả, mắng:" Nói thật đi."
Trần Hạ thật thà ngay:" Quân công ạ."
Tầm quan trọng của quân ở đại Hán ra sao thì không phải nói nhiều nữa, những người này tuy đều là hầu tước rồi, nhưng ai chê thực ấp mình nhiều hơn?
Mà trấn thủ Hà Tây hiện giờ là thái úy Chu Bột, kẻ cuồng quân công, muốn có quân công thì đi theo ông ta là tốt nhất rồi.
Lưu Trường nghiêm giọng căn dặn:" Hà Tây là đất hung hiểm, không được tùy ý làm càn, phải nghe lệnh thái úy, không được vì tham quân công mà tự ý xuất binh. Chỉ cần quản lý tốt Hà Tây đã là công lao lớn nhất rồi, nếu có chia rẽ có thể phái người báo cho quả nhân."
"Vâng!"
Tiễn những tướng quân này đi, Lưu Trường rốt cuộc không còn phải lo lắng vì chuyện Hà Tây nữa, Hà Tây tuy có Chu Bột nhưng thực lực quá yếu. Sau khi Chu Bột phá Xa Sư, Kê Chúc cũng dẫn quân tới Hà Tây cướp bóc, gây ra không ít phiền phức, hắn còn chia binh đánh tới Lũng Tây, muốn đe dọa lấy Trường An làm mục tiêu.
Lưu Trường chẳng những không sợ còn buồn cười.
Chiến lược xoay quanh Hà Tây và Tây Vực sẽ kéo dài, sẽ quyết định hướng đi của Đại Hán sau này, Kê Chúc chinh phục Tây Vực rất thuận lợi, nếu không có Chu Bột không ngừng can thiệp, chỉ e nửa Tây Vực đã rơi vào tay hắn rồi. Trong đó nước Khang Cư kháng cự Hung Nô dữ dội nhất, đã phái người liên hệ với Chu Bột cùng đối phó với Hung Nô.
Kê Chúc tiến hành một loạt cải cách nội bộ Hung Nô, người phản đối không nhiều, đa phần quý tộc có tư cách phản đối bị hắn giết rồi.
Trên lịch sử Kê Chúc cũng làm thế, thiết lập quân thường bị, quý tộc quân sự, trọng dụng văn nhân tượng nhất, chế định lễ nghi và pháp luật giúp sức chiến đấu của Hung Nô tăng mạnh, thậm chí một thời gian uy hiếp cả Trường An. Chỉ là hắn chưa kịp hoàn thành cải cách thì đã chết rồi.
Nhìn lịch sử Hung Nô, hùng tài đại lược chỉ có Mạo Đốn và Kê Chúc thôi, người khác đều thua kém.
Giờ vì Lưu Trường, biến tướng giúp Kê Chúc làm suy yếu lực lượng phe phản đối trong nội bộ Hung Nô, khiến tiến trình cải cách của hắn nhanh hơn trên lịch sử.
Bên trong Cam Tuyền cung, Lưu Tường thay quần áo bẩn, thao thao bất tuyệt nói chuyện vui hôm nay.
"Có năm vị tướng quân tới bái kiến quả nhân, bọn họ đều là tướng quân có hầu tước, trọng phụ phái bọn họ tới nước Hà Tây, phò tá quả nhân."
"Quả nhân văn có Loan Bố, võ có Chu Bột, chỉ huy tướng lĩnh giỏi chinh chiến, quả nhân chưa lớn, lớn ắt đánh Kê Chúc."
Lưu Tường trông có vẻ vui lắm, nó thực sự muốn lớn lên, tới Hà Tây, phân cao thấp với Kê Chúc.
Lưu Doanh cười ha hả nghe nhi tử bốc phét, nói với Tào hoàng hậu ở bên:" Thằng nhãi này đúng là đúc cùng một khuôn với trọng phụ nó. Năm xưa Trường đệ cũng la hét muốn tới nước Đường đánh Mạo Đốn, à không đúng, đệ ấy nói là chơi ... Khụ khụ, dù sao có chí hướng đó không phải chuyện xấu."
Trên mặt Tào hoàng hậu không có lấy chút vui mừng nào, nàng bình tĩnh giúp nhi tử thay y phục, nói nhỏ:" Con phải thường xuyên thư từ với các tướng quân đó, tặng quà cho người nhà của họ ..."
Lưu Trường thay y phục xong là chạy đi chơi ngay, Tào hoàng hậu mặt đầy lo âu nhìn theo nó.
"Hoàng hậu, sao thế?"
"Bệ hạ, dù là phong vương, trung nguyên nhiều đất như thế, sao lại phong tới Hà Tây? Bệ hạ nên nói với Đường vương chuyện này."
"Hà Tây là nơi trọng yếu, nay trong lớp con cháu tông thất, Tường lớn nhất, không phong nó thì phong ai? Huống hồ Hà Tây là nơi đất quý ..."
"Đất quý? Dân không tới vạn hồ, thành trì hơn mười tòa, trong có đám người Khương, ngoài có Hung Nô, sao gọi là đất quý chứ?"
Lưu Doanh tất nhiên không nói lại Tào hoàng hậu, do dự một lúc:" Trường nếu đã muốn Tường tới đó thì sẽ không hại nó, Hà Tây rất nhanh sẽ ..."
Tào hoàng hậu nóng ruột:" Bệ hạ, đổi phong quốc cho Tường đi, Ngụy, Hà Nội sao được?"
"Sao có thể làm thế?"
"Trước kia chẳng phải Hàn vương chuyển tới nước Ngô à? Chuyện này sao có thể?"
"Chuyện này ..."
Lưu Doanh nói không ra lời:
Tào hoàng hậu thở dài:" Bệ hạ thấy bản thân không thể quản lý tốt Đại Hán, lại đối xử với Tường như thế, nó làm gì sao chứ? Nó không được a phụ thích, không được đại mẫu thương ... Đích tử của bệ hạ mà phải tới nơi như Hà Tây làm vương, vì sao không để An đi."
"Đừng nói thế nữa." Lưu Doanh nghiêm mặt nhìn nàng:" Nếu bị a mẫu biết, người sẽ tức giận đấy."
Tào hoàng hậu trầm mặc:" Bệ hạ trọng tình, không biết liệu có ai nương tay với Tường không?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com