Chuyện khảo hạch được Lưu Trường nói với Lữ hậu từ sớm.
Trước khi Lưu Trường tới Trường An, Lữ hậu đã tổ chức ba lần, đúng là tuyển ra không ít quan lại. Chế độ quan lại của Đại Hán hiện nay còn tương đối đơn giản, chủ yếu dựa vào địa phương tiến cử, tướng sĩ lập công cùng với hiền nhân có tiếng được thiên tử mời tới làm quan.
Tình hình ở địa phương cũng thế, tiểu lại như lý trưởng, đình trưởng còn có thể thông ta khảo hạch đảm nhận, bỏ chút tiền học luật pháp để tham dự khảo thí.
Lưu Trường không thích những người được tiến cử, những người này thường tiến cử thân tín hoặc con cháu mình, sau khi bị Lưu Trường cảnh cáo thì lại tiến cử chéo cho nhau, ngươi tiến cử đệ đệ ta, ta tiến cử con ngươi ... Mọi người cùng nhau thăng quan, vui vẻ hạnh phúc.
Mà phú hộ vì có được hạnh ngạch tiến cử liền hối lộ quan viên địa phương, chuyện như thế năm ngoái Tú Y phá đến không biết bao nhiêu.
Bởi vậy Lưu Trường thấy quan lại tốt nhất là bồi dưỡng thông qua thái học, sau đó dùng phương thức khảo hạch phân phối tới các nơi.
Lữ hậu thông qua ba lần khảo hạch tuyển được 460 quan lại, tới giờ đã có 6 người làm huyện lệnh, 2 người làm quận thừa và quận úy.
Tốc độ thăng tiến này kinh người.
Khi Lưu Trường được các giáp sĩ bảo vệ xung quanh đi vào thái học, đám sĩ tử đều kích động, ai nấy nhón chân nhìn y. Thanh danh Lưu Trường không tốt, nhưng nếu như có cơ hội được tên hôn quân này đề bạt, bọn họ tất nhiên không bỏ qua, không làm quan lớn sao khuyên gián được đại vương chứ?
Thái học vì tạo nên thói quen thanh liêm, vì thế trang trí không xa hoa, đề cao trang trọng nghiêm túc, tóm lại nhìn đâu cũng thấy màu xám xì xì buồn tẻ.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, ra hiệu Triệu Bình bắt đầu khảo hạch.
Sĩ tử tới tham dự khảo hạch chưa tới 1000, nội dung khảo hạch không phải là phức tạp, trước tiên là chú thích ít kinh sách, kiểm tra học vấn. Sau đó dựa theo chức vụ khác nhau khảo hạch về thủy lợi, luật pháp, nông điền.
Lưu Trường ngồi bên trên chẳng mấy chốc đã buồn chán, y dùng tay chống cằm, nhạt nhẽo nhìn đám sĩ tử đang chăm chú viết lách, nhìn thôi đã ngáp rồi.
"Triệu công, quả nhân chợt nhớ ra có việc phải làm, nên đi ..."
Triệu Bình lạ gì y nữa, ông cắt lời ngay:" Đại vương không thể đi, ít nhất phải đợi xong phần thi này. Giờ đại vương đi không phải làm các sĩ tử thất vọng sao, lát nữa còn phải khích lệ họ nữa."
Lưu Trường sờ mũi:" Nhưng mà quả nhân thực sự có chuyện gấp."
"Đại vương, mời xem nội dung khảo hạch ra sao."
Vì tránh đại vương chuồn mất, chẳng lẽ lúc đó mình phải la hét người đuổi theo? Triệu Bình vội lấy ra một đề thi đặt trước mặt y, Lưu Trường quả nhiên bị thu hút, không nói chuyện rời đi nữa, chuyên tâm xem nội dung khảo hạch.
Triệu Thủy cũng tò mò ngó đầu nhìn, lẩm bẩm đọc: "Kim vân thịnh nhi dẫn phất năng thừa dã, vụ … vụ ... vụ... Tây nhi nghĩ bất năng du dã!"
Lưu Trường mừng lắm, chỉ trích: "Bảo ngươi đọc sách nhiều vào không chịu, đây là chữ năng trong hiền năng, tây đâu ra mà tây."
Triệu Thủy cũng vô liêm sỉ lắm, hắng giọng đường hoàng nói:" Chữ này ở Nam Việt đọc là tây, ta không sai, chẳng qua là thói quen khác nhau mà thôi. Giống như Hoài Nam gọi là mạch, Hoài Đông gọi là quýt. Chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này?"
Triệu Muội nhỏ giọng sửa sai:" A phụ, Hoài Nam gọi là quất ..."
Lưu Trường cười nhạt: "Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã!" Nghĩa là biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe.
Triệu Muội gật gù, cuối cùng cũng có một câu đúng, nhân lúc hai vị đại gia giao lưu học vấn, Triệu Muội xem bài thi, chẳng phải năng, chẳng phải tây, mà là chữ nùng.
Có Triệu Thủy cãi nhau, Lưu Trường rốt cuộc cũng ngồi được tới khi khảo hạch kết thúc, Lưu trường đứng dậy, chỉ thấy toàn thân mỏi nhừ, dẫn Triệu Bình đi khích lệ đám sĩ tử một phen. Đừng coi thường trình độ văn hóa của y không cao, khích lệ người khác thì y thuộc cấp tổ tông.
"Nay các sĩ tử đa phần tham phú quý, không muốn tới nơi bần cùng gian khổ như Hà Tây. Đương nhiên nếu các ngươi cũng sợ, không muốn đi, có thể cố ý làm sai vài đề, vậy thì không cần đi nữa rồi. Quả nhân thông cảm, dù sao nơi hung hiểm như vậy, phải bậc đại trượng phu mới tới được."
"Còn những loại tham phú quý, không muốn hết lòng vì vương sự thì không xứng đi Hà Tây, bọn chúng có thể tới nước Triệu, Triệu vương thích nhất là tiểu nhân."
Trò khích tướng của Lưu Trường chưa bao giờ lỗi thời, nói một phen làm đám sĩ tử tinh thần hừng hực, bọn họ còn lo mình thi không tốt sẽ bị người ta coi là loại tiểu nhân cố tình không muốn đi Hà Tây.
Thấy đám sĩ tử vội vàng về nhà đọc sách chứ không tụ tập ăn mừng sau khi thi xong, Triệu Bình không nhìn được cười:" Phép khích tướng của đại vương đúng là ngày càng thuần thục, muốn sao được vậy."
"Đương nhiên, quả nhân nói từ xưa rồi, luận khích tướng, quả nhân là tổ tông!" Lưu Trường há miệng cười, tiếp đó nghiêm túc nói:" Ngươi nói với những kẻ này, những người giờ đi Hà Tây, sau ắt là rường cột địa phương, khi khảo hạch phải chú ý tới đạo đức thường ngày. Nếu chỉ chú ý tới tài năng, tuyển ra loại người như Trần Bình, xà xẻo bách tính thì là tai họa."
"Đại vương đúng là không bỏ qua cơ hội nào hãm hại Trần hầu." Triệu Bình vuốt râu cười:
"Quả nhân chỉ ví dụ thôi mà!" Lưu Trường phất tay:" Chuyện này không cho phép kẻ nào chen vào, một mình ngươi lo liệu là được, nếu thấy nhân thủ không đủ thì có thể nói với quả nhân."
Triệu Bình thoáng đắn đo rồi nói:" Đại vương, thần đúng là cần vài nhân thủ, nếu có thể điều người từ thiếu phủ tới ..."
"Được, không thành vấn đề, nhưng phải làm cho tốt đấy." Lưu Trường sảng khoái đồng ý:
Hiện thiếu phủ là kho dự trữ nhân tài của Lưu Trường, khi cần có thể lấy ra dùng bất kỳ lúc nào. Có điều cũng không thể lấy ra quá nhiều, nếu không Trần Bình sẽ bất mãn. Để đám trẻ tuổi theo Trần hầu làm việc rất có ích, ít nhất khiến họ cảm thụ sâu sắc sự hiểm ác của triều đường.
Trên đường về Triệu Thủy cảm thán:" Người tài ở Đại Hán thật nhiều."
"Ồ, rốt cuộc ngươi đã cảm thụ được rồi sao?"
"Đúng thế, phát triển quá nhanh, nhìn cái Trường An này mỗi ngày mỗi khác là thấy, dưới sự trị vì của tên quân vương như ngươi còn có thể phát triển như vậy, có thể thấy quan viên Đại Hán rất lợi hại."
"Đại Hán phát triển như vậy đều là nhờ quả nhân, từ khi quả nhân chấp chính, quan trường trong sạch, đất canh tăng trưởng hơn mười lần, đồ sắt tràn lan, bách tính dư thừa lương thực, Hung Nô vứt mũ bỏ giáp mà chạy ... Năm xưa qua phụ ta còn, nhân khẩu thiên hạ chưa tới một nghìn vạn, quả nhân chấp chính nhân khẩu tới một nghìn một trăm vạn." Lưu Trường đắc ý nói:
"Ngươi chấp chính được ba bốn năm nhỉ?"
"Đúng!"
"Thế trong thời gian đó làm sao nhân khẩu có thể tăng thêm nhiều như vậy?"
"Khụ, điều đó không quan trọng, quan trọng là, nay công đức của ta đã vượt a phụ, là thiên cổ nhất đế thực sự."
Đại vương nói không sai, không hề nói dối ... Chỉ là đất cày tăng lên là nhờ chính sách khai khẩn Tiêu Hà thúc đẩy trước kia, đồ sắt nhiều lên là do Vương Lăng mở nhiều mở sắt, quan lại sợ Tú Y, nhân khẩu là Lưu Doanh cổ vũ sinh nở.
Nói ra chỉ có giảm thuế để bách tính được ăn no là do đại vương tự làm.
Lưu Trường về hoàng cung, đợi rất lâu, rốt cuộc Lưu Chương cũng về.
Lưu Chương theo lệnh Lưu Trường, dẫn Trương Thích Chi tới hoàng cung bái kiến đại vương.
"Khi gặp đại vương phải cung kính, ngàn vạn lần đừng cãi lại."
"Đại vương nhất định sẽ hỏi rất nhiều chuyện, ngươi phải trả lời đúng sự thực, cố gắng nói chuyện tốt."
"Nếu đại vương hỏi tới chuyện địa phương, ngươi không được nói dối, nhưng nhất định phải nói địa phương phồn vinh là nhờ công của đại vương."
"Nếu đại vương hỏi công đức bản thân ra sao, ngươi phải nói là bậc Nghiêu Thuấn."
"Nếu đại vương mời ngươi ăn thịt, ngươi phải ăn miếng to, nếu không đại vương sẽ coi thường ngươi."
Nghe Lưu Chường liên tục dặn dò, Trương Thích Chi chỉ gật đầu:" Thuộc hạ hiểu rồi."
Lưu Chương rất thích Trương Thích Chi, hắn thấy tên này có tài, nhưng mà tính cách quá ác liệt, e sẽ chọc giận đại vương, có ý muốn bảo vệ nên mới dặn dò nhiều như thế. Tới trước cổng Hậu Đức Điện, Lưu Chương mới dừng lại nói thêm:" Ta rất coi trọng ngươi, tương lai ngươi có thể đảm đương trọng trách hay không phải xem lần này."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com