Lát sau cận thị đi ra gọi hai người vào, Trương Thích Chi đi theo sau Lưu Chương bái kiến đại vương, lần đầu tiên hắn gặp được bạo quân trong truyền thuyết.
Đại vương vóc người cao lớn, vai rất rộng, trông vô cùng tráng kiện, ngồi ở thượng vị mà cao không kém người bình thường đang đứng, gây ra cảm giác áp lực rất mạnh.
"Bài kiến trọng phụ!" Lưu Chương bái kiến xong, kéo Trương Thích Chi đang ngẩn ra:
Trương Thích Chi rối rít học theo:" Bái kiến trọng phụ."
"Hả?"
"Bái, bái kiến đại vương."
Trương Thích Chi lúc này chưa phải là vị đại thần lão luyện trên lịch sử, vẫn còn non nớt, từ nhỏ hắn mang chí lớn, ra trận lập công phong hầu ... Khi hắn thuyết phục được người nhà cho đi tới nước Đường nhập ngũ thì vị đại vương nào đó giết mất Thát Cố rồi, e là khó có đại chiến trong thời gian ngắn, hắn hết hi vọng.
May mắn đại vương bán tước mang tới cho hắn hi vọng mới, sau đó vì có tước vị được ưu tiên lựa chọn, nên hắn thành Tú Y.
Lưu Trường quan sát người trẻ tuổi này, không nhịn được cười:" Quả nhân nhiều lần nghe thấy tên của ngươi, không ngờ tuổi ngươi không chênh quả nhân là bao. Ta hỏi ngươi, tình hình địa phương thế nào?"
Trương Thích Chi đáp ngay: "Quan lại hung ác, hào tộc hoành hành, bách tính lầm than."
Lưu Chương đờ người, xong rồi, hắn nhắm mắt lại.
Lưu Trường ngớ người:" Ồ, sao không giống điều quả nhân được nghe?"
"Nước Tần trước kia thích dùng quan lại làm việc nhanh chóng, vì thế quan lại hà khắc, cuối cùng khiến những quan lại đó không còn lòng thương hại nữa, tranh nhau làm việc sao có hiệu quả. Vì thế Tần vương không nghe thấy sai lầm của mình, thế nước suy yếu, hai đời thì vong."
"Nay đại vương thích nghe người khác tâng bốc mình, quần thần đua nhau học theo, tranh nhau nói lời hay, chỉ thích nói thái bình, không quan tâm tới thực tế."
"Triệu vương tham tiền, quan lại trong nước đa phần hôi mùi tiền. Ngô vương tiết kiệm, nước Ngô ít người giàu. Sở vương thích Nho, ven đường nghe thấy tiếng luận kinh. Yên vương mê võ, trong nước nhiều du hiệp."
"Nay đại vương thích nghe lời tâng bốc, quan lại há chẳng phải đều sẽ biến thành loại gian tặc a dua nịnh nọt quan trên sao?"
Khi Lưu Chương cho rằng trọng phụ nổi giận thì Lưu Trường lại cười to chỉ Trương Thích Chi:" Ngươi không tệ đâu."
Lập tức lại đổi giọng lắc đầu:" Chỉ tiếc nói suông thì hay đấy, song không có năng lực thật sự."
Trương Thích Chi ngẩng mạnh đầu lên, hắn biết, cơ hội của mình tới rồi:" Đại vương, thần tự tổng kết nguyên do nước Tần diệt vong và đại hán quật khởi, làm một bài luận, nguyện giao cho đại vương xem."
Lưu Trường thấy mình bị bẫy rồi, tên này hiển nhiên nói những lời kia để đợi mình lên tiếng hỏi đấy, song vẫn ra hiệu cận thị lấy bài luận.
Nhìn sớ luận trong tay, thi thoảng Lưu Trường liếc mắt qua Trương Thích Chi, nghiêm mặt không nói.
Bài luận không tệ, đánh già nguyên nhân nước Tần diệt vong và Đại Hán hưng thịnh từ tám phương diện khác nhau, khiến nghị rất nhiều cải cách, vì hắn cho rằng Đại Hán kế thừa chế độ của nước Tần, đồng thời cũng kế thừa ẩn họa ....
Thời buổi người biết chữ chẳng là bao ấy, nếu thực sự là hắn viết thì cực kỳ đáng nể.
Có điều thủ đoạn còn non lắm, Lưu Trường nheo mắt:" Ngươi trước đó hao phí lượng lớn tiền tài để mua tước, sau đó nóng lòng gia nhập Tú Ý, giờ cấp thiết thể hiện trước mặt quả nhân như thế, không sợ quả nhân trị tội sao?"
Trương Thích Chi tự tin nói:" Đại vương tuy có lỗi nhỏ, nhưng biết người tài, trọng hiền tài, có sớ luận này, đại vương sẽ không trị tội thần."
"Ha ha ha, ngươi nói không sai, nếu bài luận này viết không hay thì quả nhân đã ném ngươi vào đình úy rồi, thấy ngươi có chút năng lực, vậy ở lại đi."
"Đa tạ đại vương."
"Ngươi ra ngoài đợi đi."
"Vâng."
Trương Thích Chi hành lễ xong rời đi, bấy giờ Lưu Chương mới nói:" Trọng phụ, người này cấp bách biểu hiện như thế, e là có lòng khác."
"Cũng chưa chắc, kẻ có lòng khác thực sự không nóng vội như vậy, chẳng qua là người trẻ tuổi, nóng lòng lập công mà thôi."
Nghe vậy Lưu Chương thở phào, tên này do hắn tiến cử, nếu xảy ra vấn đề gì thì hắn cũng xui xẻo theo. Triều Hán kế thừa luật "kẻ tiến cử có tội" của nước Tần, nếu tiến cử người có vấn đề sẽ bị sử phạt cùng.
Bởi thế Đại Hán tiến cử không phải tùy tiện được, hoặc có đủ lợi ích, hoặc là hiểu thấu triệt, lỗ mãng tiến cử là tự tìm cái chết.
"Ài, vốn để ngươi nghỉ ngơi một thời gian." Lưu Trường thở dài:" Quả nhân thậm chí chưa đi tế bái đại ca."
Lưu Chương thật lòng nói:" Đại vương bận quốc sự, a phụ sẽ thông cảm."
"Ta sẽ đi tế bái đại ca, các huynh đệ của ngươi thế nào rồi?"
"Đại ca thần rất phẫn nộ, cho rằng chúng ta cướp thành trì của hắn, thậm chí không thèm gặp mặt thần. Các đệ đệ khác của thần đều rất vui vẻ, đợi kết thúc để tang, bọn chúng sẽ tự mình tới bái tạ trọng phụ."
"Còn ngươi, Thành Dương vương. Ngươi thấy thế nào?" Lưu Trường bổ xung:" Nói thật."
Lưu Chương cúi đầu cung kính nói:" Đại vương, thần không có tài năng gì cả, được tước vị hôm nay, thần thực sự sợ hãi."
"Ta không bảo ngươi tạ ơn, ta hỏi ngươi thấy chính sách thế nào? "
Lưu Chương hơi do dự nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén của trọng phụ, nói ngay:" Thần thấy rất tốt ạ, năm xưa Chu phân phong chư hầu, cuối cùng là chư hầu diệt Chu. Chính sách này khiến nước chư hầu ngày càng nhỏ, thực lực chư hầu vương ngày càng suy yếu, không thể uy hiếp tới triều đình, Đại Hán có thể kéo dài thiên thu vạn thế, không còn mối lo của Chu nữa."
"Ở địa phương, chỉ có trưởng tử cho rằng không ổn, các công tử khác đều vô cùng vui vẻ, cảm kích đại vương, bọn họ đoàn kết với nhau, không ai thay đổi được nữa. Thần nghe nói, mấy nhi tử của Sở vương sau khi nghe thấy chuyện này thì đều về nói với a mẫu mình khuyên nhủ Sở vương. Sở vương thương mấy ấu tử, lo mình qua đời sẽ bị ức hiếp, vì thế định học theo Tề, sau khi qua đời dâng tấu lên triều xin phong các nhi tử làm vương."
Đây là suy nghĩ thực sự của Lưu Chương, không hề che giấu.
"Ừm, tốt ... Chương này ... Đại Hán vốn không có tiền lệ chư hầu vương đảm nhận quan chức. Nên quần thần khuyên quả nhân triệt bỏ chức vụ của ngươi, để ngươi yên tâm về làm chư hầu vương. Nhưng họ càng nói thế, quả nhân càng không để ngươi về, quần thần cố chấp không phải vì họ muốn giữ quy củ mà vì sợ ngươi ... Họ càng sợ, càng chứng minh thời gian qua ngươi làm không tệ."
"Trọng phụ, vậy nước Thành Dương thì sao?"
"Giao cho quốc tướng là được."
"Vâng!"
"Được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi." Lưu Trường ngẫm nghĩ lúc nói thêm:" Phải rồi, tên Trương Thích Chi kia, quả nhân định giữ lại bên cạnh làm yết giả, ngươi đưa hắn làm thủ tục rời Tu Y, nghỉ ngơi vài ngày rồi dẫn tới tìm trẫm."
"Vâng!"
Lưu Chương rời Hậu Đức Điện một cái sắc mặt liền không còn dễ coi như vừa rồi nữa, trở nên lạnh lùng với Trương Thích Chi.
Trương Thích Chi cũng cảm thụ được sự bất mãn của Lưu Chương với mình.
Suốt dọc đường Lưu Chương không nói gì cả, ra ngoài cung rồi mới nói:" Trương quân sắp thăng tiến rồi, mới tới tìm ta nộp tú y và tiết trượng."
"Thuộc hạ ..."
Trương Thích Chi còn định nói gì thì Lưu Chương đã bỏ đi rồi, hắn đành thở dài về nhà, trên đường đi người gặp phải hắn đều khiếp hãi né tránh, ngay cả giáp sĩ tuần tra nhìn trang phục của hắn cũng chuyển hướng.
Hắn cứ thế đi bộ rất lâu mới về khu mình sống, những khuôn mặt quen thuộc thấy hắn cười lúng túng rồi đi nhanh hơn, không muốn trò chuyện gì cả.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com