Trương Thích Chi gõ cửa mấy cái, rất nhanh có gia thần mở cửa, vừa thấy hắn về thì mừng rỡ gọi to.
Lập tức có một tên béo giống tướng mạo hệt Trương Thích Chi chỉ là tròn trùng trục từ phòng chạy ra, mỗi bước chân đều làm thịt trên người rung chuyển.
"Ha ha ha, rốt cuộc đệ cũng về rồi."
Trương Trọng ôm chặt lấy Trương Thích Chi, Trương Thích Chi cảm giác không khác gì gấu ôm, kêu lên:" Đại ca, huynh muốn siết chết đệ à?"
Trương Trọng cười ha hả dẫn đệ đệ vào phòng, Trương Thích Chi bái kiến đại tẩu, đùa với do tử rồi cùng ca ca ngồi ăn cơm.
"Sao rồi, lần này về bao lâu?"
"Đại ca, đại vương muốn trọng dụng đệ, đệ có thể ở lại Trường An rồi!"
"Tốt, quá tốt!"
"Đại ca, mấy năm qua đệ hao phí của huynh bao nhiêu tiền tài."
"Nói gì thế, chúng ta là thân huynh đệ, ta còn để ý tới chút tiền đó à? Đệ cứ thoải mái thi triển hoài bão, chuyện trong nhà đã có ta rồi."
Sắc mặt Trương Thích Chi trở nên nghiêm túc:" Thói đời này quá nhiều bất công, chỉ có leo lên vị trí cao, mới có thể trừng trị kẻ ác, tuyên dương cái thiện, trả lại công bằng cho thiên hạ. Chuyện a phụ, a mẫu trải qua sẽ không ai phải chịu nữa ... Ca, đệ nhất định làm một viên quan tốt."
"Ta biết, đệ nhất định sẽ là viên quan tốt, có điều tính cách đệ quá cứng rắn, ta e ...."
"Ca, nếu ai cũng chỉ muốn giữ mạng mà sống qua loa, vậy ai là người lên tiếng cho bách tính thiên hạ? Sẽ có một ngày, đệ lên tới tam công ..."
Trương Trọng nhìn đứa đệ đệ thao thao bất tuyết kể chí hướng của mình, yên tĩnh lắng nghe, thi thoảng gắp thịt cho vào bát hắn.
............ .............
"Ngươi là Triều Thác à?" Ngô vương hiếu kỳ nhìn người trẻ tuổi trước mắt:
Triều Thác có chút ngông, ngẩng đầu lên:" Đúng thế, thần phụng lệnh tới giúp ngài quản lý nước Ngô."
Phó Khoan nổi giận định mắng, Lưu Hằng lắc đầu với ông ta, hứng thú hỏi:" Xem ra ngươi cho rằng nước Ngô hiện nay không được quản lý tốt?"
"Nước Ngô có thể làm nên chuyện lớn, về chính sách có nhiều chỗ để cải tiến ..." Triều Thác tức thì thao thao bất tuyệt nói suy nghĩ của mình, hắn dày công chuẩn bị để Ngô vương bất ngờ về tài năng của mình:
Ai ngờ hắn nói xong, Lưu Hằng gật gù tán thưởng:" Mồm mép khá lắm, có thể đi các nước phương nam làm thuyết khách."
"Thuyết ... Thuyết khách?" Triều Thác lắp bắp:" Thần nói toàn sách lược lớn cai trị thiên hạ, sao lại là làm hạng thuyết khách."
"Nếu không muốn thì đi làm thái phó nuôi ngựa đi." Lưu Hằng phất tay một cái liền có giáp sĩ đi vào kéo Triều thác vẫn còn la hét luôn mồm đi:
Phó Khoan không khỏi lo lắng:" Đại vương, người này do Đường vương phái tới, đối xử như vậy có ổn không?"
"Trường đệ bảo ta phải quản giáo tên này, hắn tài cao khinh người, phải mài rũa mới làm được việc lớn."
Sài Kỳ được người dìu, gian nan ngồi xuống trước mặt Lưu Trường, vội vàng nói tới chính sự:" Con đường đó khó đi, tặc nhân trốn trong rừng, A Phu bỏ nhiều tiền mời hơn trăm dẫn đường ..."
Trước đó Sài Kỳ cùng quần hiền đi Ba Thục thảo phạt tặc khấu, tuy Sài Kỳ không xuất thân quần hiền nhưng hành vi tác phong hợp với quần hiền, do đó được Lưu Trường phái đi theo Chu A Phu xuất chinh.
"Tình hình chiến đấu thế nào?"
"Không biết ạ ... Thần còn chưa thấy kẻ địch."
Sài Kỳ rất xúi quẩy, theo đại quân vào rừng núi, chưa thấy địch đâu đã ngã từ trên núi xuống, nếu không phải có Hạ Hầu Táo cứu, e bỏ mạng rồi:" Thần thiếu chút nữa thành hầu gia đầu tiên ngã chết của Đại Hán, đường núi bên đó quá khó đi, mưa xuống một cái càng tệ ... Sau khi thần ngã, Á Phu liền sai mọi người dùng thừng buộc nhau lại, tránh có người bị ngã."
"Thế coi như ngươi có cống hiến với chiến sự rồi."
Nhìn đại vương cười trên nỗi đau của người khác, Sài Kỳ buồn bực lắm:" Cống hiến này chẳng thà không có."
"Không sao, sau này còn có cơ hội, nào, ăn ít thịt bồi bỏ thân thể." Lưu Trường hào phóng đẩy cho hắn đĩa thịt to:" Các ngươi xuất phát lâu như vậy mà tới giờ chưa có chiến báo truyền về.”
Sài Kỳ trầm ngâm hỏi:" Hay là do buộc thừng vào nhau nên ngã chết hết rồi?"
Tên này đúng là có lối tư duy quần hiền, Lưu Trường mắng:" Thối lắm, làm gì có chuyện mấy nghìn người cùng ngã chết."
Lưu Trường chưa từng tới Ba Thục, cùng Sài Kỳ vừa ăn uống vừa hỏi tới tình hình bên đó, Sài Kỳ hết sức nhiệt tình báo cáo phong tục dân sinh Ba Thục.
"Mỹ nhân bên đó ... Ai nấy dưỡng mắt vô cùng, chậc, nếu chẳng phải sợ ... Khụ, kính con người Á Phu thì thần nạp mấy thiếp rồi. Thần là hầu gia, nạp tám thiếp không quá đáng chứ?"
"Không quá, nói tiếp, nói tiếp."
"Các nàng hào sảng hơn mỹ nhân Trường An nhiều, còn có nàng vây quanh giáo trường, nói tới tìm lương nhân."
"Ha ha ha, quả nhiên là quần hiền của quả nhân, bọn chúng tranh nhau làm nữ tế Ba Thục rồi hả?"
"Đại vương coi thường bọn thần rồi, bọn thần đều từ chối, từ chối mãi Hạ Hầu Táo và Phàn Kháng liền đánh nhau. Cuối cùng Hạ Hầu Táo đánh thắng liền bảo mỹ nhân đợi đánh trận xong đi tìm nàng."
"Bên đó còn có thịt trâu khác với Trung Nguyên, mà ăn với rượu thì đúng là nhân gian nhất tuyệt, vì thế mà bị quân côn của Á Phu cũng đáng." Sài Kỳ nhớ lại thôi đã chảy nước dãi:
"Ngươi bị mấy lần?"
"Sáu ạ."
Hai tên khốn kiếp ngồi vừa ăn vừa bốc phét rất vui, những lời của Sài Kỳ làm Lưu Trường toàn thân ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức bay tới Ba Thục, để nếm thử ... Ừm, để tuần thị dân sinh.
Tân yết giá phó xạ Trương Thích Chi đứng ở bên, mặt càng lúc càng tối đen.
À, yết giá phó xạ là người phụ trách lễ nghi và truyền đạt sứ, coi như chân sai vặt của Lưu Trường, đương nhiên cũng có chức trách giám sát hành vi không đúng của y.
Trương Thích Chi bình tĩnh nói:" Đường tới Ba Thục gian nan xa xôi, đại vương muốn đi tuần sát e phải tính bằng năm, đại vương đi rồi thì chuyện triều đường ra sao?"
Sài Kỳ tức thì mắng ngay:" Ta và đại vương đang trò chuyện, không tới lượt ngươi xen mồm."
Lưu Trường nghi hoặc:" Không đúng, năm xưa Tần vương tuần du thiên hạ cũng đâu mất bao lâu?"
"Chuyện này thần biết, nghe nói Tần vương đi nhanh vì ngựa của ông ta có tám chân."
Sài Kỳ lần nữa quát:" Nói láo."
Trương Thích Chi bình tĩnh nói tiếp:" Là trì đạo."
Giây phút đó Trương Thích Chi nhìn thấy trong mắt đại vương nhà mình lóe ra ánh sao.
"Đại vương, thần già rồi, xin cho thần cáo lão về quê." Chu Xương mặt đầy tuyệt vọng, dứt khoát muốn cáo lão:
Không thể ở lại thêm được nữa, nếu không đây không còn là vấn đề nịnh thần nữa, mà sẽ bị hậu nhân đào mộ.
Trương Thích Chi hổ thẹn cúi đầu, lần này hắn có lỗi với Chu tướng.
"Đại vương, người có thể làm quốc tướng Đại Hán nhiều như thế, đại vương tha cho thần đi, thần thực sự không làm nổi nữa."
Lưu Trường cười ha hả vỗ về Chu Xương:" Chu tướng, chuyện này ngoài khanh ra thì không ai làm được nữa. Năm xưa với quốc lực nước Tần còn có thể làm mười mấy trì đạo, nay Đại Hán ta hưng thịnh vượt xa nước Tần, sao lại không làm được."
"Đại vương, Tần làm trì đạo rộng 50 bước, cách ba trượng trồng một cây, chặt gỗ làm đường ray, hai bên lấy sắt xây dựng ... Công trình lớn như vậy, Đại Hán sao làm được?"
"Hừm, Tần vương làm được, sao Đường vương ta không làm được?"
"Tần làm xong trì đạo cuối cùng liền diệt vong đó đại vương."
Chu Xương chuyến này tỏ ra cực kỳ kiên quyết:
Trường Thích Chi thừa cơ nói:" Đại vương có điều không biết, năm xưa chiến tranh liên miên khiến trị đạo bị phá hoại nghiêm trọng. Đại Hán mới lập nên, thiếu thốn chiến mã, cho nên trì đạo bị hoang phế, cho nên Cao hoàng đế rỡ trì đạo ra dùng, bách tính khai khẩn đất đai, nhiều nơi thành đồng ruộng."
"Huống hồ đó là con đường hao phí tài lực thiên hạ để làm cho mỗi thiên tử dùng, lạm dụng sức dân như thế, Tần sao chẳng diệt vong."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com