Trì đạo này không phải đường sá bình thường, là đường sắt, có đường ray, cũng không phải bách tính được dùng mà giành riêng cho hoàng đế, thái tử cũng không được.
Nhưng không thể nói con đường này vô dụng, nó giúp tăng cường liên hệ giữa triều đình và địa phương, rút ngắn thời gian hoàng đế tới các nơi.
Lưu trường phất tay:" Quả nhân há là thứ hôn quân như Tần vương, quả nhân không phải muốn xây lại trì đạo mà muốn giữ gìn trì đạo ban đầu của Tần. Tần xây nhiều trì đạo như thế, dù có hủy tám thành cũng phải còn lại chứ? Để hoang phế không phải phí sức dân à?"
"Huống hồ quả nhân không phải là muốn làm con đường hoàng đế nào hết, sửa chữa xong để tướng sĩ và quan lại đi, như thế quân báo có thể báo lên mọi lúc, quan lại có thể tới các nơi hạ lệnh, há chẳng phải công lớn với xã tắc sao?"
Trì đạo này chính là đường sắt đầu tiên trên thế giới, xuất phát từ Hàm Dương, bao quanh toàn quốc, tới Ba Thục, phương nam đều có. Tần Thủy hoàng hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực mới làm ra được? Công trình đường sắt toàn quốc xây dựng từ 200 năm trước công nguyên phải kinh khủng ra sao?
Nhưng tới thời Hán vì cái gì cũng thiếu mà bỏ hoang, đường ray bị rỡ đem làm nông cụ, vũ khí rồi, tới thời Vũ Đế chấp chính, trì đạo không còn khả năng sửa chữa, hoàn toàn bị hủy hoại.
Có điều giờ thì khác, trì đạo tuy hỏng, nhưng cơ sở vẫn còn, sửa lại vẫn dùng được.
Có mạng lưới đường sắt sẵn như thế không dùng, bỏ mặc cho nó hư hỏng, Đường vương không làm loại chuyện đó.
"Đại vương, muốn tu sửa trì đạo sẽ tốn bao nhiêu tiền của? Phải điều động bao nhiêu sứ dân? Bỏ phí bao đất cày?" Chu Xương chất vấn từ tận linh hồn:
"Cái Đại Hán này sao mà nghèo thế? Làm gì cũng không có tiền." Lưu Trường càu nhàu, sáng nghiệp nửa đường đã hết tiền, mình đúng là sinh nhầm thời.
Người Hán nghèo quen rồi, huy động một vạn dân tráng cũng không dám.
Chu Xương vẫn luôn mồm kể ra trăm ngàn khó khăn của công trình này, còn Trương Thích Chi thì ngẫm nghĩ lời đại vương vừa nói.
"Chu tướng, sao chúng ta lại nghèo như thế?" Lưu Trường cảm khái hỏi:
"Vì đại vương muốn làm quá nhiều việc, cho nên đâu đâu cũng thiếu tiền."
Lưu Trường đột nhiên vỗ đùi:" Quả nhân có diệu kế rồi."
Chu Xương kinh sợ, ngài ngàn vạn lần đừng có diệu kế:" Đại, đại vương muốn làm gì?"
"Chẳng phải chúng ta thiếu tiền à? Vậy là đúc là được, thu đồng của thiên hạ, cần bao nhiêu đúc bấy nhiêu." Lưu Trường kích động nói:
Chu Xương thấy trước mắt tối sầm, Trương Thích Chi cuống lên: "Đại vương, tiền không thể dùng để ăn, nếu đại vương có thể biến ra lương thực, chuyện này không chừng có thể làm được."
Lưu Trường ỉu xìu: "Quả nhân sao biến ra được lương thực? Hung Nô chạy hết rồi, muốn mượn ít lương thực cũng không có, cái đám bất nghĩa."
Chu Xương thở phào nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, trước đó ông ta không để ý tới hắn, dù sao người đại vương giữ ở bên cạnh, tính cách ra sao, ông biết rất rõ. Khi đó Trương Bất Nghi mắng một câu con chó già, tới nay ông vẫn còn giận, nghĩ tới là cả đêm mất ngủ, càng nghĩ càng giận.
Qua những lời vừa rồi có vẻ người trẻ tuổi này không đáng hận như đám xá nhân.
Chu Xương ghi nhớ hắn trong lòng, lập tức cáo biệt, vội vã rời đi.
Lưu Trường bực bội đi qua đi lại trong điện:" Đáng tiếc, đang tiếc ..."
"Đại vương thực sự cho quan lại và tướng sĩ dùng trì đạo sao?" Trương Thích Chi tò mò hỏi:
"Tất nhiên rồi, cái trì đạo này rất tốt, khi đó nối liền Tân Thành đến Trường An, chính lệnh nhanh chóng tới địa phương. Cương vực đại hán ngày càng lớn, năm xưa a phụ phân phong chư hầu là vì triều đường không thể quản lý được địa phương, nếu có trì đạo, tình hình này sẽ cải biến." Lưu Trường kích động rồi lại thất vọng:
Trương Thích Chi đột nhiên nói: "Nếu đại vương nghĩ vậy ... Vậy lời đồn về đại vương ở các nơi không đúng rồi."
"Ồ, họ nói quả nhân ra sao?"
"Nói đại vương ngang ngược cố chấp, bạo tàn độc ác, ham mê hưởng lạc ..."
"Ha ha ha ha !" Lưu Trường đã nghe quá nhiều lời như vậy: "Quả nhân rộng lượng, không để ý mấy lời đó, huống hồ họ nói không sai, trì đạo sửa song quả nhân sẽ đi tuần sát Ba Thục đầu tiên."
Trương Thích Chi cười khẽ: "Đại vương, nếu thế thần nguyện vì đại vương mà làm việc này."
"Ngươi à? Ngươi làm được gì?" Lưu Trường không tin:
"Ví như tiền tệ mà đại vương nói." Trương Thích Chi trở nên cực kỳ nghiêm túc:" Đại vương muốn đúc thêm tiền là không đúng, nhưng tiền tệ hiện nay cũng không đúng. Thời Cao hoàng đế, các nơi tự ý đúc tiền, khiến thiên hạ hỗn loạn, không thể trao đổi buôn bán. Tới thời bệ hạ, vì tiền tệ hỗn loạn mà không cho quận huyện tự đúc tiền, thái hậu lại lập lập tiền ngũ thù."
"Nhưng thái hậu lại không phế trừ tiền bán lượng, quận huyện không đúc tiền, nước chư hầu vẫn đúc. Nếu bại vương dùng tiền ngũ thù, cấm dùng tiền tệ khác , phế bỏ quyền đúc tiền nước chư hầu, lập cơ cấu phụ trách chuyên môn về tiền tệ, vậy có thể biến ra không ít lương thực cho triều đình."
"Làm thế biến ra được lương thực à?" Nói nhiều vậy lọt vào tai Đường vương chỉ có câu cuối thôi:
Trương Thích Chi gật đầu:" Vâng, còn trì đạo có thể để quận huyện và các nước chư hầu phân đoạn mà làm. Triều đường thiếu tiền, nhưng các nước chư hầu thì giàu có lắm."
Lưu Trường sáng mắt:" Hay, suy nghĩ của ngươi rất hợp ý quả nhân, thực ra quả nhân sớm nghĩ vậy từ lâu, nhưng khổ nỗi không ai chấp hành, nên không nhắc tới."
Trương Thích Chi kinh ngạc:" Không ngờ đại vương cũng có suy nghĩ ấy, vì sao không nói với Chu tướng?"
"Khụ, Chu tướng có thành kiến với quả nhân, nên không nói, quả nhân vừa rồi cố ý để ngươi biểu hiện, quả nhân thấy Chu tướng hài lòng với ngươi lắm, không bằng ngươi đi tìm Chu tướng, thảo luận chuyện này."
"Vâng!"
Khi Trương Thích Chi rời hoàng cung thì lòng vẫn cảm khái, ai cũng bảo đại vương không chịu đọc sách là thứ mãng phu thô bỉ. Hôm nay mới biết người đời ngu dốt, đại vương thực sự hùng tài đại lược.
Còn lúc đó Lưu Trường cười như thằng ngốc tới Trường Lạc cung.
"A mẫu!!"
Nghe thấy tiếng kêu này, Lữ hậu thở dài, dọn dẹp bàn trước mắt, đợi Lưu Trường ngồi xuống là hỏi ngay:" Nói đi có chuyện gì?"
"A mẫu, con tới thăm người, con đường đường là đại trượng phu, dù có gặp chuyện cũng tự giải quyết, sao có thể làm phiền a mẫu."
"Ồ." Lữ hậu hiểu ra:" Vậy con làm được việc gì rồi?"
Thằng nhãi này tới đây không phải để cầu viện thì chắc chắn là khoe khoang, Lữ hậu hiểu quá rõ mà.
Lưu Trường quả nhiên cười toét miệng kể ra chuyện tiền tệ và trì đạo:" Quả nhân nghĩ ra một điệu kế ..."
Lữ hậu vừa nghe vừa gật gù:" Ừm, có lẽ có thể."
Chẳng biết từ khi nào Lưu Trường đã chạy ra sau Lữ hậu, khẽ bóp vai bà:" A mẫu, người nói làm sao mới có thể khiến Chu tướng đồng ý việc này? Hay là a mẫu lệnh cho ông ta."
Tay Lưu Trường ngày một to, đặt lên vai Lữ hậu như tay gấu, nhưng lúc này bộ dạng làm nũng không khác gì hồi bé. Lữ hậu thản nhiên như không nói:" Nếu Chu Xương không đồng ý thì để ta nói chuyện với ông ấy."
"Tốt quả rồi a mẫu!" Lưu Trường kích động lấy đậu cọ vào lòng Lữ hậu, chỉ là y to lớn quá rồi, a mẫu không ôm nổi nữa:
Lữ hậu ghét bỏ đẩy ra:" Con lớn chừng này rồi, An còn không làm thế, con suốt ngày dính lấy ta làm gì?"
Nói vậy vẫn đưa tay ra giúp y lau vết bẩn trên mặt:" Ôi, gia môn bất hạnh, sao ta có đứa con như thế?"
"A mẫu lần sau mắng đại ca thì đừng kéo con vào chứ?"
"Hôm nay đại ca con tới đây."
"Việc gì thế ạ?" Lưu Trường biết nếu không có chuyện gì nhị ca không tới chỗ a mẫu:
Lữ hậu nheo mắt lại:" Hắn nói muốn đổi đất phong cho Tường."
"Hả? Hà Tây không phải tốt lắm sao? Huynh ấy còn muốn phong đi đâu?"
"Không phải hắn mà có kẻ xúi bẩy."
Nụ cười trên mặt Lưu Trường biến mất:" A mẫu, không sao đâu, chuyện này con có thể xử lý được, a mẫu cứ nghỉ ngơi, không cần để ý."
Lữ hậu chống quải trượng, từ từ đứng dậy, người đã hơi còng, tóc đã bạc:" Trường, ta già rồi, nhưng đôi mắt còn tốt, nhìn rõ lắm, có những kẻ, không thể giữ được."