Nhìn a mẫu già nua yếu ớt, nhưng Lưu Trường tráng kiện hùng vĩ bên cạnh đối diện với ánh mắt của bà lại run sợ kinh hãi.
Khi về tới Hậu Đức Điện, lòng y còn hốt hoảng, vội vàng tìm Lưu Khanh, dặn dò: "Khanh, sau này nàng nên thường xuyên tới chỗ Tào hoàng hậu, ngàn vạn lần đừng quên."
Phàn Khanh đang chơi với Lưu Bột, nghe thế thì ngần ngừ:" Vì sao? Thiếp không thân với tẩu ấy."
Lưu Trường chẳng thể nói không hay về a mẫu, đành ầm ừ: "Thì cứ qua lại, đâu phải chuyện xấu."
"Muội ấy không nên đi thì hơn." Tào Xu đột nhiên lên tiếng cắt lời y:
Lưu Trường hết cách đành thở dài nói ra nguyên cớ:" Tào hoàng hậu làm a mẫu khó chịu, với tính cách của a mẫu, ta khuyên không nổi, nếu Khanh qua lại với tẩu ấy, có khi còn giữ được …."
Tào Xu lắc đầu:" Để thiếp đi, Khanh không nên đi."
"Vì sao, Khanh đi tốt hơn mà?"
"Đại vương không biết rồi, thời gian trước Khanh và hoàng hậu cãi nhau, còn thiếu chút nữa là đánh nhau rồi."
Lưu Trường kinh ngạc nhìn Phàn Khanh, té ra là không thân kiểu ấy hả? Chuyện này sao mình không biết?
Phàn Khanh có chút bất an, nhỏ giọng lẩm bẩm:" Tại tẩu ấy muốn gây chuyện với thiếp."
"Vì sao tranh cãi?"
"Nay chàng chấp chính, hoàng hậu tất nhiên phải rời Vị Ương cung, tới Trường Lạc cung. Tiêu Phòng Điện nên do tỷ tỷ của thiếp ở, bằng vào cái gì tẩu ấy chiếm cứ?" Phàn Khanh rất khó chịu:" Huống hồ mỗi lần gặp nhau, thiếp nói chuyện thân thiết, tẩu ấy lại mỉa mai ngọt nhạt. Nếu không phải thiếp vừa sinh con thì đã giật tóc tẩu ấy rồi."
Lưu Trường hắng giọng, đánh mắt sang Tào Xu, nha đầu này này nói năng chẳng giữ gìn gì, làm mẹ rồi mà không tiến bộ.
Phàn Khanh ủy khuất nói:" Thiếp xin lỗi đại tỷ rồi."
Tào Xu rất bình tĩnh:" Từ khi Tường phong vương, đại tỷ của thiếp liền thay đổi, hồn vía đẩu đâu, không còn lý trí như thường này. Hẳn là tỷ ấy sợ An, lại lo Hà Tây biến thành nước Đường tiếp theo."
Phàn Khanh mù tịt:" Vì sao lại sợ An?"
"Muối biết khi đại vương ẩu đả quần thần, An nói gì không?"
"Nó nói gì?"
"Nó nói thủ đoạn của đại vương quá tàn khốc, không nên hành hạ đại thần như thế, nên xử tử trực tiếp."
"Hả, cái thằng nhãi đó."
Tào Xu biết lo âu của đại tỷ nhà mình:" Tỷ ấy lo Tường không có quyền lực gì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại lo Tường quyền lực quá lớn, chuốc lấy họa chết người. Tỷ ấy biết Tường không phải đối thủ của An, nên ra sức nghĩ đối cho Tường đất phong khác."
Lưu Trường tức giận mắng:" Suốt ngày suy nghĩ linh tinh, chẳng lẽ An còn có thể giết Tường à? Hoàng vị này Nhị ca không muốn ngồi, ta cũng không muốn ... Hết lần này tới lần khác tẩu ấy bày ra đủ trò, nếu không phải vì Nhị ca và Tường ..."
Nói tới đó nén giận xuống, thấp giọng chửi mắng vài cầu, bảo Tào Xu:" Nàng đi an ủi tẩu ấy, bảo tẩu ấy ngoan ngoãn vài năm, sau này theo Tường tới Hà Tây cho rồi."
Tâm tình khó chịu, Lưu Trường đứng dậy rời đại điện.
Phàn Khanh khẽ đẩy Tào Xu:" Tẩu ấy liệu có chịu nghe không?"
"Không biết."
Lưu Trường bực dọc rời hoàng cung, nhị Triệu đã đợi.
Đối với hai vị thân tùy này, Lưu Trường khá hài lòng, Triệu Muội là người cơ trí, nhiều việc an bài vô cùng chu đáo, thậm chí không cần y nhiều lời. Triệu Thủy thì hơi ngốc nhưng cường tráng, thường bị Lưu Trường gọi tới tập võ, mặc dù Triệu Thủy gọi đó là ăn đòn không phải tập võ.
Có điều võ nghệ Triệu Thủy ngày một ứng phó, lúc đấu với Lưu Trường cầm cự ngày một lâu, đại khái vì Lưu Trường còn giữ sức.
"Đại vương, hôm nay chúng ta có ra ngoài đi săn ... Tuần sát không?"
"Không có hứng thú."
"Hả?"
"Đi quanh Trường An thôi."
Lưu Trường là người ưa náo nhiệt, thường xuyên ở trong cung triệu tập cận thị mô phỏng phố phường, thi thoảng tuần du Trường An, cơ bản cũng ngồi trong xe. Không còn giống trước kia thoải mái ra vào quán ăn, quán rượu vì đặc trưng quá rõ ràng, đi tới đâu cũng bị nhận ra.
Hôm nay tâm tình đại vương không tốt lắm, chẳng nói năng gì cả.
Triệu Thủy đành kể vài câu chuyện cười vụng về, muốn chọc cười y.
Lưu Trường nghe những câu chuyện cười thiếu dinh dưỡng đó vậy mà thực sự muốn cười. Khi chuyện cười nhạt tới cực điểm tựa hồ nó thành chuyện cười thật.
"Quả nhân nghe nói Nam Việt các ngươi yến tiệc, mỗi đại thần có hai mỹ nhân hầu hạ, nghe nói các ngươi không hạn chế thê thiếp, ai cũng có hơn trăm thiếp, đúng không?"
"Đại vương quá lời rồi, Nam Việt là nơi lễ nghi, tuyệt không có chuyện ấy." Triệu Thủy mặt mày trang trọng:" Từ khi gặp được đại vương, chứng kiến hành vi của ngài, thần ngày càng nhận ra nước Nam Việt đúng là chốn lễ nghi."
"Đại Hán mới là nước lễ nghi, các ngươi mới là man di."
"Đại vương khiêm tốn quá, trước mặt đại vương, ai dám xưng man di."
Hai người đang tán gẫu, đằng xa chợt truyền tới tiếng huyên náo, Lưu Trường cao, nhô đầu nhìn một cái là thấy, hai văn sĩ đứng bên đường lớn tiếng tranh luận, bách tính mang tâm lý xem trò hay tụ tập xung quanh.
Hai người đó đều rất trẻ, có vẻ giống thái học sinh, họ tuy không đánh nhau nhưng tranh cãi dữ dội tới đỏ mặt tía tai.
Lưu Trường lặng lẽ lắng nghe chốc lát biết đại khái, họ đang tranh luận chính sách muối sắt gần đây, y rời đi, không can dự.
"Đại vương, hai người này công khai phê phán triều đường, đại vương cứ kệ thế sao?" Triệu Muội nghi hoặc hỏi:
Lưu Trường khinh bỉ phất tay:" Có suy nghĩ của bản thân, bất kể đúng sai đều là chuyện tốt, cãi đi cãi lại, có khi lại chế định ra được chính sách tốt."
"Thần cứ nghĩ đại vương sẽ ghét những người này."
"Ha ha ha, quả nhân mặc dù ít đọc sách, nhưng biết rằng nhiều học vấn đều do cãi nhau mà ra, quả nhân chẳng những không phản đối còn muốn ủng hộ ... Quả nhân có suy nghĩ này, chẳng biết có được không?"
Triệu Muội nhìn đại vương gãi cằm ngẫm nghĩ, lòng biết, Chu tướng sắp xui xẻo rồi.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra Chu tướng vì sao muốn đại vương đi săn bắn, đừng để ý tới chính sự, đại vương cứ liên tiếp ra hết chính sách này tới chính sách khác không cho thiên hạ cơ hội thở lấy hơi ... Nên không để ý tới quốc sự là tốt nhất.
Lưu Trường đi quanh Trường An, tâm tình tốt hơn không ít.
Tiếp đó ra ngoại thành thị sát đồng ruộng, không quấy nhiễu nông phu canh tác.
Chỉ là Triệu Thủy nhìn đồng ruộng bao la bát ngát, lúc đi về cũng gãi cằm suy tư, bộ dạng giống hệt Lưu Trường.
"Đại vương, chính sách sơn hải khiến các nơi hỗn loạn, đại vương muốn sửa chữa trì đạo cũng phải đợi tới năm sau ... Chính sách sơn hải hiện giờ bị bách tính địa phương kháng cứ, nên hòa hoãn chút, không nên quá gấp gáp." Chu Xương bẩm báo:
"Phải giết!"
"Phải giết!"
Chu Xương vừa dứt lời thì có hai người đồng thanh kêu lên.
Trương Bất Nghi sững người nhìn đằng sau, Trương Thích Chi cũng bất ngờ nhìn hắn.
Lưu Trường lên tiếng:" Nên giết, đám hào tộc không chịu buông bát cơm này, quả nhân đã hết lòng khuyên nhủ, nếu vẫn không nghe, vậy chỉ còn cách ra tay thôi."
"Quần thần nói cái gì mà tranh lợi với dân, chuyện này chỉ có quan được lợi, hào tộc được lợi, chỉ có dân là không được lợi gì hết."
Lữ hậu ra mặt có tác dụng, Chu Xương đồng ý tu sửa trì đạo, nhưng trì hoãn hai năm. So với ông ta, hai họ Trương cấp thiết hơn nhiều, Trương Bất Nghi nóng lòng nói:" Trì đạo mỗi năm đều tổn hại, sửa muộn ngày náo sẽ càng tốn kém thêm ngày đó, thần cho rằng lên làm ngay bây giờ."
Trương Thích Chi cũng nói:" Có thể chia đoạn cho đại tộc đương địa làm."
"Đại tộc đương địa." Trương Bất Nghi nhìn người trẻ tuổi này:" Ý ngươi là gì?"
"Lấy lợi ích mà dụ, để hào tộc nhận sửa chữa đoạn đi qua các vùng."
Chu Xương chất vấn:" Vậy ngươi định bồi thường thế nào? Miễn thuế hay là cấp tiền tài."
Trương Bất Nghi nhếch mép cười:" Chúng ta có thể hứa với chúng, bọn chúng sửa trì đạo xong sẽ miễn thuế xe, đợi chúng làm xong rồi thì chúng ta quịt."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com