Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 522 - Chương 522: Đại Hán Tam Kỳ Thánh.

Chương 522: Đại Hán tam kỳ thánh.

Quịt? Chu Xương lảo đảo, đó là lời mà đại thần triều đình có thể nói ra à? Thậm chí ông ta chưa nói, Triệu Bình đã mắng to:" Trương Bất Nghi, ngươi làm thế triều đình còn gì là uy tín, sau này còn ai tin chính sách triều đình nữa."

Trương Bất Nghi lạnh nhạt nói: "Không tin thì giết!"

Trương Thích Chi đang định nói vào, Triệu Bình không vui quát:" Tam công nghị sự, đâu có chỗ cho tên tiểu lại mở miệng."

Trương Bất Nghi hừ lạnh:" Ta thấy tên hậu sinh này tuy trẻ tuổi, nhưng là hiền nhân trung quân, vì sao lại không cho nói? Miệng trung lương thiên hạ, há ông có thể bịt được."

Trương Thích Chi bái lạy Trương Bất Nghi một cái, lùi về sau mấy bước, không nói nữa, tên này quá nguy hiểm, đứng cùng có khi bị sét đánh chết.

Lưu Trường phẩy tay:" Muốn nói gì thì nói đi, đây không phải là triều nghị."

Trương Thích Chi được cho phép mới nói:" Các nước chư hầu giàu có, phân đoạn cho họ sửa trì đạo, còn nơi khác phân cho quận hiện và phú hộ đại tộc, có thể miễn cho họ xa thuế, đại tộc tham dự được đi trên trì đạo. Như vậy triều đình bớt tinh lực, địa phương cũng được lợi ..."

Mấy đại nhân vật đều lắng nghe người trẻ tuổi thong thả nói suy nghĩ của mình, không ai ngắt lời.

Đợi hắn vừa nói xong, Trương Bất Nghi tỏ thái độ trước tiên:" Bệ hạ, thần thấy có thể được."

"Vẫn hơi cấp tiến, cụ thể tới lúc thi hành sẽ không dễ như vậy được." Chu Xương ý kiến bất đồng:

Triệu Bình trầm ngâm:" Nên hoàn thiện chính sách trước, chuyện lớn thế này không thể qua loa."

"Được, vậy mọi người bàn tiếp đi."

Lưu Trường không cưỡng ép bọn họ, dù sao đại vương hiểu lý lẽ, chịu nghe khuyên gián, ngài là đại vương tốt mà.

Chu Xương và Triệu Bình vừa đi ra ngoài vừa thảo luận, Trương Bất Nghi thì tới bên Trương Thích Chi thân thiết nói:" Ha ha ha, tên hậu sinh ngươi khá lắm, sau này tới phủ bái phỏng ta, nay triều đường nhiều gian tặc, ngươi đừng sợ, phải giữ được bản tâm, trung thành với bệ hạ."

Triệu Bình liếc ra phía sau một cái, hỏi:" Hậu sinh đó tên là gì?"

"Trương Thích Chi."

"Hỏng rồi, đầu tiên là Trương Bất Nghi, sau là Triều Thác, giờ có Trương Thích Chi ... Đại Hán nguy rồi.

Đại Hán có nguy hay không Lưu Trường không biết, nhưng y biết ba thằng nhãi đứng trước mặt mình thì nguy rồi.

Ba đứa bọn chúng bị lang trung lệnh Sài Vũ đưa tới, mặt đứa nào đứa náy sợ hãi, Lưu Trường biết chúng phạm lỗi lớn rồi.

"Xảy ra chuyện gì?"

Sài Vũ hết sức nghiêm túc thi lễ:" Đại vương, Hà Tây vương, công tử An, công tử Khải cùng lang trung Triệu Quảng chơi cờ trong cung. Triệu Quảng thắng họ, cả ba thẹn quá hóa giận, đánh Triệu Quảng trọng thương, sinh tử chưa rõ."

Lưu Trường mắt tóe hung quang nhìn chằm chằm cả ba, cả ba tức thì cảm giác như bị mãnh thú nhắm vào, sống lưng lạnh toát, đứng còn không vững, chúng chưa bao giờ thấy trọng phụ đáng sợ như thế. Lưu Trường từ từ đứng dậy sắn tay áo:" Bình thường quả nhân chưa từng đánh các ngươi, không ngờ để các ngươi lại coi mạng người như cỏ rác."

Khí thế của Lưu Trường được tôi luyện từ huyết chiến sa trường mà ra, ba thằng nhãi làm sao chịu nổi, sợ tới mặt trắng bệch, suýt bật khóc. Lưu Tường la lên:" Trọng phụ, đều là lỗi của cháu."

"Trọng phụ, tại cháu ra tay trước."

"A phụ, tại Triệu Quảng nói xấu người ở chỗ bá phụ." Trong khi hai tên kia nhận tội về mình thì Lưu An vội vàng nói:" Bọn con chơi trong hoàng cung, thường nghe thấy Triệu Quảng nói xấu a phụ ở chỗ bá phụ, khuyên bá phụ phế trừ triều đình kinh doanh, nói a phụ cướp bóc của bách tính, ly gián quan hệ giữa a phụ và bá phụ. Cha nhục, sao con có thể không báo thù?"

Lưu Trường giơ tay lên, nghe câu này từ từ bỏ xuống:" Chuyện của người lớn, các ngươi xen vào làm gì?"

"A phụ là người nhân hậu, tha thứ cho hắn chửi mắng, người nể mặt bá phụ, không ra tay với hắn, nhưng bọn con không thể để hắn sỉ nhục a phụ."

"Đúng đúng."

"Không thể chấp nhận."

Lúc này thể hiện ra tầm quan trọng của học tập, Lưu An nói đâu ra đó, hai thằng ngốc kia chỉ biết phụ họa.

Lưu Trường quay sang Sài Vũ:" Sài công, ba đứa này mạo phạm luật pháp, ẩu đả thuộc hạ của khanh, khanh cứ xử trí công bằng."

"Vâng."

Ba đứa nhóc lúc này biết sợ cũng đã muộn, giáp sĩ áp giải ra ngoài điện, nhìn gương mặt vô cảm của Sài Vũ, lòng chúng tuyệt vọng.

Ra ngoài rồi, Sài Vũ lệnh giáp sĩ rời đi nhìn chằm chằm ba đứa nhóc làm chúng rúm lại một chỗ.

"Đánh hay lắm."

"Hả?"

Ba đứa nhóc cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn vị tướng quân này.

"Đám lang trung trong triều, giết kẻ nào tốt kẻ đấy, lang trung vốn phải thủ vệ hoàng cung, bảo vệ bệ hạ ... Nhưng đám bộ hạ của ta, lại là phụ nhân! Đúng là đại sỉ nhục."

Sài Vũ hận đám lang trung đó không chỉ một ngày hai ngày, mỗi ngày bọn chúng õng ẹo bái kiến, hắn chỉ muốn lôi ra chặt đầu.

Chỉ là bệ hạ sủng ái đám lang trung yểu điệu đó, hắn làm được gì.

Lưu An thấy lối thoát, sáng mắt:" Sài công, vậy lần này."

" Không được vô cớ sinh sự."

"Tiểu tử hiểu rồi, đa tạ Sài công."

Sài Vũ gật đầu, mỉm cười trông vô cùng khó coi, xoay người rời đi.

Lưu Khải chưa hết ngỡ ngàng:" Người này trông thì tàn nhẫn, không ngờ là người tốt."

"Tuy hắn không tính sổ, nhưng chỗ bá phụ khó nói, chúng ta tới Trường Lạc cung lánh nạn thôi."

"Được."

Ba đứa nhóc nhanh chân đi về phía Trường Lạc cung, dọc đường cố gắng né tránh người khác, sợ bị Lưu Doanh bắt được trước khi cầu cứu viện binh. Lưu An nói:" Triệu Quảng bị chúng ta đánh cho như thế, Triệu Nghiêu nhất định sẽ oán hận ... Nếu đã đánh con ông ta rồi thì không thể để lại ông ta được, đại mẫu dạy đệ, nhổ cỏ tận gốc, phải diệt ông ta mới được."

Lưu Khải và Lưu Tường đều sợ hãi.

"Nhưng ông ta là đại thần, nếu chúng ta giết ông ta ..."

"Không cần chúng ta ra tay."

..................... .....................

"Đại mẫu, hu hu hu ...."

Khi vừa tới cửa Trường Lạc cung, Lưu An tức thì mếu máo khóc to chạy vào trong, nhào vào lòng đại mẫu, khóc không ngừng:

Lữ hậu đang kinh ngạc thì hai đứa tôn tử khác cũng khóc lóc chạy vào, bà cuống lên:" Xảy ra chuyện gì?"

"Triệu Nghiêu phái người tới đánh bọn cháu."

"Nhi tử của ông ta đánh cờ với bọn cháu, thua rồi liền đánh người."

"Triệu Nghiêu nói sẽ báo thù."

Ba đứa nhóc thêm dầu thêm mỡ khóc lóc thảm thương một phe.

Mặt Lữ hậu ngày một băng giá:" Đừng sợ, đừng sợ, có đại mẫu ở đây rồi."

Trương Thích Chi nhân lúc nghỉ ngơi tới bái kiến Trương Bất Nghi, không may Trương Bất Nghi lại không có ở phủ, hắn đợi rất lâu mới thấy vị tam công này về.

"A, sao ngươi lại đợi ở cửa, mau mau theo ta vào phủ."

Trương Bất Nghi nhiệt tình kéo tay người ta, vừa đi vừa nói:" Nếu biết ngươi tới thì ta đã đi muộn hơn rồi, ngự sử phá một vụ án lớn, Hà Tây điển khách Triệu Nghiêu không ngờ ý đồ mưu phản, cất giữ khôi giáp."

"Nay gian tặc hoành hành, quan viên như chúng ta không có chỗ đứng chân."

Trương Thích Chi cung kính hết mức, hai người ngồi xuống tức thì triển khai thảo luận xoay quanh quốc sự gần đây.

Rất nhiều suy nghĩ của hai bên ăn khớp với nhau.

Chỉ là ở vấn đề đại vương thì xuất hiện chia rẽ.

"Đại vương nói sao là vậy, chúng ta phải chia sẽ ưu lo cho đại vương mới là trung thần."

Trương Thích Chi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Ha ha ha, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói ra, ta tuyệt đối không trách tội!"

"Hạ quan cho rằng, nếu đại vương có lỗi, chúng ta nên khuyên can, nếu bao che thì không phải trung quân."

Đối diện với sự khác biệt, Trương Bất Nghi biểu thị lý giải, cùng tìm điểm chung giảm bớt khác biệt mà, hắn thân thiết nói:" Cút ra ngoài!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment